Đó là một gay bar chất lượng cao gần khu đại sứ quán, không gian đẹp, rượu ngon.
Lương Văn Kiêu ngồi một mình ở góc quầy bar, thả lỏng đầu óc, uống rượu nghe nhạc, với mỗi người chủ động lại gần bắt chuyện anh đều lắc đầu từ chối.
Anh không có hứng tìm vui, mà cho dù có thì những người đó cũng chẳng lọt vào mắt anh.
Đa phần đều biết điều, bị chàng trai lạnh lùng này từ chối liền lập tức dừng lại, chỉ có một gã ngoại quốc tóc vàng vạm vỡ là dai dẳng không buông. Bị từ chối rồi mà vẫn bám chặt bên cạnh, ánh mắt dâm dê, dùng tiếng Anh hỏi mấy câu vừa bỉ ổi vừa lả lơi.
Lương Văn Kiêu lười đáp, chỉ nghiêng người đi không thèm cho gã thấy mặt, tiếp tục uống rượu.
Một bản nhạc kết thúc, gã vẫn không có ý định bỏ cuộc, Lương Văn Kiêu bắt đầu thấy phiền, định lịch sự mời đối phương cút đi.
Nhưng chưa kịp quay người, phía sau đã vang lên một giọng trong trẻo chuẩn Bắc Kinh.
"Tao ở trên lầu ngó mày nãy giờ rồi đấy, người ta không thèm để ý đến mày, không nhìn ra hả? Còn mẹ nó dí sát quấy rối, muốn ăn đòn à?!"
Anh quay đầu lại, thấy một cậu trai trẻ ngang nhiên ngồi xuống cạnh gã ngoại quốc, "bộp" một tiếng đặt chai bia trong tay lên quầy, xắn tay áo lắc lắc cánh tay, toát ra vẻ ngổ ngáo ngông nghênh, cứ như sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.
Đây là… thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ sao?
Trong ánh đèn mờ ấm áp của quán, Lương Văn Kiêu chú ý đến gương mặt tươi sáng, đẹp trai của thiếu niên ấy, cậu ăn mặc hợp mốt, trông tuổi còn rất nhỏ.
Ánh mắt hai người giao nhau qua vai gã ngoại quốc, thiếu niên nhướn mày tươi cười, hất cằm về phía anh.
"Đừng sợ, có tôi ở đây, gã không dám làm gì anh đâu!"
Lương Văn Kiêu cười thầm, sao tự nhiên mình lại biến thành người cần người khác che chở thế này.
Anh còn chưa kịp mở miệng, gã ngoại quốc đã khó chịu, vung tay quát cậu nhóc bằng thứ tiếng Trung ngọng nghịu, bảo cậu cút.
Thiếu niên càng khó chịu, "rầm" một tiếng đập bàn đứng bật dậy, túm cổ áo sau của gã, chỉ tay thẳng ra cửa quán, ý đuổi đi.
Lần này cậu đổi sang tiếng Anh, còn chêm cả mấy câu chửi tục.
Cậu trai cũng cao ráo, nhưng gã ngoại quốc còn to hơn, vừa cao vừa vạm vỡ lại thiếu văn minh, giơ nắm đấm định táng thẳng vào gương mặt đẹp trai ấy.
Thấy sắp xảy ra chuyện, Lương Văn Kiêu nhanh như chớp ra tay, nắm vai gã kéo mạnh, sau đó đẩy ngược ra phía sau quầy bar, khiến gã ngã sõng soài, ngăn cú đấm kịp rơi xuống mặt cậu trai.
Khi đó Lương Văn Kiêu mới hai mươi, trông vẫn mang dáng dấp sinh viên đại học, người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú, nhìn kiểu gì cũng không giống người biết đánh nhau. Nhưng thực tế anh có ông cậu từng là quán quân toàn quốc môn võ tự do, trong nhà còn mở võ quán, từ nhỏ anh đã theo học, dù không thích gây sự nhưng một khi phải ra tay thì chắc chắn không chịu phần thua.
Gã ngoại quốc ngã chỏng vó, tức tối bò dậy định xông đến đánh Lương Văn Kiêu. Ngay lúc ấy, cậu thiếu niên tiện tay xách thùng đá trên quầy hắt thẳng vào lưng gã, đá lạnh cùng nước ào ào dội xuống.
Hai người xa lạ phối hợp nhịp nhàng đến lạ, mà gã kia cũng chỉ được cái to xác, thật ra chẳng ra gì, vài hiệp đã bị ép phải chùn bước, lúc này quản lý quán cùng bảo an hớt hải chạy đến, nửa kéo nửa đuổi gã ra ngoài.
Cậu thiếu niên huýt sáo tiễn gã đi, sau đó quay lại nhe răng cười với Lương Văn Kiêu.
"Tôi mời anh một ly nhé?"
Lương Văn Kiêu khó hiểu nhìn cậu: "Cậu đủ tuổi chưa vậy?"
Cậu lôi từ túi quần ra một chùm chìa khóa Porsche, thả cái xoạch lên quầy: "Đi xe đến đấy, anh nói xem?"
Nếu vì công việc, Lương Văn Kiêu có thể trò chuyện rất khéo, nhưng anh vốn không phải người nói nhiều, trong môi trường xã giao không mục đích, sự lạnh nhạt tự nhiên nơi anh dễ khiến người khác thấy anh khó gần.
Thế nhưng cậu thiếu niên không hề lùi bước, không rõ là sức chịu đựng quá mạnh hay là thích chinh phục thử thách khó, cậu bắt đầu hỏi chuyện như làm khảo sát: tuổi bao nhiêu, cung hoàng đạo là gì, nghề nghiệp ra sao, thích mẫu người thế nào…
Anh chỉ trả lời một câu, mặt tỉnh bơ mà nói dối mình là thợ làm tóc Tony.
Cậu cười ha hả: "Vậy chắc anh không phải Tony giỏi nhất tiệm, vì tóc anh đẹp lắm, Tony của anh chắc còn giỏi hơn anh nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!