Tối hôm đó, về đến nhà, Lương Văn Kiêu cho nước đầy bồn, nhỏ thêm mấy giọt tinh dầu oải hương mới mua để vận động viên liều mạng hôm nay dám nhảy từ đài mười mét có thể ngâm mình thư giãn một chút.
Ban đầu anh không định vào cùng, chỉ muốn để Trần Tễ nghỉ ngơi cho tốt, ai ngờ Trần Tễ cứ nhất quyết lôi kéo, khi thì vốc nước hắt lên người anh, khi thì vòng tay ướt nhẹp quấn lấy không chịu buông.
Hết cách, Lương Văn Kiêu đành cởi bộ quần áo bị ướt, bước vào bồn.
Da kề da, lửa tình nhanh chóng bị châm ngòi.
Sau đó nước bắn tung tóe quanh bồn tắm.
Trần Tễ mệt mỏi, thỏa mãn, lười biếng tựa vào người Lương Văn Kiêu, hoàn toàn thả lỏng, hưởng thụ cảm giác dễ chịu từ tinh dầu cùng sự bao bọc của tình nhân.
Một tay Lương Văn Kiêu đặt trên lưng cậu, khẽ vuốt qua xương bả vai rồi lần xuống dọc sau gáy, từng ngón tay men theo sống lưng như muốn xác nhận lại cậu thực sự bình yên vô sự.
Trần Tễ nhắm mắt, thảnh thơi tận hưởng.
"Từ chỗ cao như thế nhảy xuống, cảm giác thế nào?" Lương Văn Kiêu hỏi.
Trần Tễ nhớ lại cảnh vừa rồi, lòng bàn tay lại túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Nói thật, cũng sợ lắm." Cậu siết lấy cánh tay anh rồi chìm sâu xuống nước hơn chút, "Nghe nói cao bằng ba tầng lầu, nhưng nhìn thì hơn nhiều, lúc đó em không dám chần chừ, sợ chỉ cần do dự là chân mềm nhũn ngay, nhưng mà nhảy rồi cũng không có gì. Nhanh lắm, trong chớp mắt đã rơi xuống nước rồi."
Lương Văn Kiêu hôn l*n đ*nh đầu cậu một cái: "Sau này không được liều mạng thế nữa, nghe rõ chưa?"
Trần Tễ vừa định gật đầu, chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Vậy anh cũng phải hứa với em một việc."
"Em nói đi."
Trần Tễ quay đầu, vừa chạm vào ánh mắt anh thì hơi ngập ngừng, lại cảm thấy không thích hợp.
"Thôi bỏ đi." Cậu khẽ thở dài, "Dù gì anh cũng sẽ không đồng ý."
"Không chắc đâu, cứ nói thử xem."
Trần Tễ vốn không kỳ vọng gì, vì cậu đã bị từ chối không chỉ một lần.
Nhưng cậu tự an ủi rằng không sao, cùng lắm thì thêm một lần bị từ chối nữa cũng chẳng mất mát gì.
Khóe môi hơi cong, giả vờ như nói bâng quơ: "Hay anh ở lại Dược Dương đi? Lương tùy anh quyết, chức vụ cũng tùy anh chọn."
Cổ họng Lương Văn Kiêu khẽ động, chớp mắt chậm rãi, ánh mắt thoáng qua như có một cơn sóng ngầm dâng lên.
Từ lúc nào mà hai người đã lặng lẽ chung sống mấy tháng, trên giường thì ăn ý, ngoài đời cũng dần quen có nhau.
Thế nhưng họ hiếm khi nhắc tới chuyện tình cảm, chưa từng nói lời yêu, giống như giữa họ, đề tài ấy vốn không tồn tại.
Đôi khi Lương Văn Kiêu nghĩ anh và Trần Tễ là cặp đôi ăn ý nhất thế gian, ngầm hiểu với nhau rằng không phải người yêu, mà chỉ là bí mật dựa dẫm thân thể lẫn nhau.
Nhưng có lúc anh lại tự hỏi, liệu trong lòng Trần Tễ, anh thật sự chỉ là một thứ vướng bận thân quen, chứ không phải tình yêu?
Trần Tễ không muốn anh rời đi, cũng từng nhiều lần níu giữ, nhưng câu cậu nói luôn là "ở lại Dược Dương", chứ chưa bao giờ là "ở lại bên em".
Sau vài giây trầm mặc, Lương Văn Kiêu một lần nữa từ chối lời mời ấy: "Anh hợp với ngành đầu tư hơn."
Ánh mắt Trần Tễ rủ xuống, khẽ bật cười đầy tự giễu, hoàn toàn không thấy ngạc nhiên.
Lương Văn Kiêu nâng cằm cậu, buộc phải ngẩng đầu lên: "Nói đến chuyện này, chúng ta chưa từng bàn về tương lai. Em có nghĩ đến chưa?"
"Chuyện tương lai gì cơ?" Trần Tễ giả vờ không hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!