Chương 48: (Vô Đề)

Trần tổng muốn, Trần tổng sẽ có.

Bộ phận marketing thể thao của Dược Dương phối hợp cùng tổ dự án của Thượng Phong, chỉ mất ba tuần đã hoàn tất việc thâu tóm toàn bộ giải X

-Ridge – Thử thách vượt địa hình.

Phòng pháp chế nhanh chóng đăng ký lại thương hiệu, đổi tên thành Dược Dương X

-Ridge – Thử thách vượt địa hình.

Các cổ đông cũ rút vốn rời đi, đội ngũ vận hành ban đầu được sáp nhập vào bộ phận tổ chức sự kiện của Dược Dương, quy mô giải đấu được nâng cấp toàn diện, nhắm thẳng vào WildLegend.

Nhờ nguồn lực trong giới thể thao của Dược Dương cùng quan hệ chính quyền địa phương từ Thượng Phong, việc phê duyệt thủ tục đăng ký địa phương, kết hợp văn hoá – du lịch đều tiến triển thuận lợi, chỉ đến khâu cuối cùng lại vướng mắc.

Một giải đấu thương mại cấp quốc gia bắt buộc phải được Cục Thể thao quốc gia lập hồ sơ lưu trữ. Hồ sơ đã đầy đủ, các bước phê duyệt trước đó cũng đều thông qua, chỉ còn chờ chữ ký của Cục trưởng Cục Kinh tế Thể thao.

Hồ sơ hợp lệ, không bị trả lại, về lý, lãnh đạo chỉ cần ký duyệt là xong, nhưng khoảng thời gian để ký lại linh động: nhanh thì một tuần, chậm thì vài tháng, thậm chí kéo dài cả năm cũng không biết chừng.

Nhưng thương trường không đợi ai, Dược Dương lại không có nhiều thời gian.

Chỉ còn hai tháng nữa là đến lễ khai mạc Olympic, hai thương hiệu thể thao hàng đầu có quyền lợi liên quan đến Olympic đã triển khai chiến dịch quảng bá toàn diện. Một khi Olympic khai màn, sự chú ý của toàn dân sẽ dồn hết vào sự kiện bốn năm mới có một lần này, Dược Dương buộc phải chớp lấy cơ hội cuối cùng trước thềm khai mạc, dựa vào nguồn lực độc quyền để ra tay trước, thủ thế sau.

Lúc này mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu ngọn gió Đông, và cơn gió ấy có nổi lên hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chữ ký của Cục trưởng Thẩm.

Trần Tễ muốn dùng tiền để mở đường, nhưng Trưởng phòng quan hệ chính quyền – Đoạn tổng – cho rằng không khả thi, rồi báo cáo lại tình hình cho sếp.

Cục trưởng Thẩm từng là vận động viên dự bị của đội tuyển nhảy cầu quốc gia thập niên 90, sau vì chấn thương mà giải nghệ, chuyển vào ngành thể thao. Ông được coi là cán bộ liêm khiết, rất nguyên tắc, khó mà dựa vào thủ đoạn đặc biệt để lôi kéo.

Việc ông chậm ký phần lớn không phải muốn trao đổi điều kiện, mà là do thận trọng. Dù sao phê duyệt ưu ái cho một giải đấu không có hậu thuẫn quốc doanh, chẳng may bị gắn mác ủng hộ sai quy định cho doanh nghiệp tư nhân thì sẽ rắc rối.

Quan chức cấp này thường không đến mức chặn đường hoàn toàn để tránh rủi ro, nhưng nếu kéo dài vài tháng, đợi Olympic qua rồi mới quyết định cũng là một cách giữ an toàn.

Đoạn tổng đề nghị: "Trần tổng, đừng thấy Cục trưởng Thẩm thận trọng thế mà lầm, thực ra ông ấy là người rất có tình, thường quý trọng những thanh niên có bản lĩnh, có khí chất. Hay là anh thử tự mình đến gặp, biết đâu có thể khiến ông ấy có cái nhìn khác về Dược Dương."

Trần Tễ cũng không chắc mình có phải kiểu người trẻ có bản lĩnh mà Cục trưởng Thẩm quý mến hay không, nhưng cậu biết không thể chần chừ thêm, nhất định phải tự ra mặt thúc đẩy việc này.

Tất nhiên, muốn trao đổi hiệu quả thì không thể đến tay không, cậu chuẩn bị một lý do thích hợp cho chuyến thăm.

Sau Olympic, Dược Dương dự định thuê Trung tâm huấn luyện leo núi của đội tuyển quốc gia để tổ chức hoạt động quảng bá chạy việt dã. Mà việc quản lý các sân huấn luyện đội tuyển chính là phạm vi công tác của Cục Kinh tế Thể thao, vì thế Trần Tễ cần gặp trực tiếp Cục trưởng Thẩm để trao đổi chi tiết.

Lương Văn Kiêu quyết định đi cùng Trần Tễ.

Nhờ quan hệ chính quyền địa phương từ Thượng Phong, anh lấy được văn bản phê duyệt của chính quyền nơi tổ chức chặng đầu tiên, công nhận giải là dự án trọng điểm văn hoá – du lịch cấp thành phố. Văn bản này chẳng khác nào một "tấm thẻ xanh" hành chính, có thể giúp thay đổi cách nhìn của Cục trưởng Thẩm với giải đấu tư nhân này.

Ngày làm việc đầu tiên sau lễ Đoan Ngọ, Trần Tễ và Lương Văn Kiêu dẫn theo đội ngũ đến trụ sở Cục Thể thao quốc gia để gặp Cục trưởng Thẩm.

Để thể hiện sự coi trọng, hôm nay Trần Tễ ăn mặc chỉnh tề hơn thường lệ: vest xanh nước biển, bên trong là áo thun trắng in logo Dược Dương ở ngực, quần tây cùng màu vest phối với đôi sneaker trắng của Dược Dương, tạo hình ảnh một doanh nhân trẻ vừa biết giữ quy củ, vừa đầy sức sống.

Lương Văn Kiêu vẫn là phong cách vest thường ngày, không thêm chi tiết cầu kỳ, dựa cả vào khí chất cá nhân. Anh đại diện Thượng Phong tham dự, vì công ty liên doanh quản lý giải đấu này Thượng Phong sở hữu đến một nửa cổ phần. Lập trường hai bên cơ bản đồng nhất, song vẫn có khác biệt tinh tế, vốn đầu tư luôn hướng tới lợi nhuận, việc Thượng Phong coi trọng dự án phần nào chứng minh tiềm năng kinh tế lớn của nó, cũng là điều Cục Kinh tế Thể thao đặc biệt quan tâm.

Olympic là năm bận rộn, người tìm đến nhờ Cục trưởng Thẩm gần như nườm nượp mỗi ngày, ông chịu gặp mặt cũng vì nể mặt việc đích thân lãnh đạo cao nhất của Dược Dương cùng lãnh đạo cấp cao của Thượng Phong tới tìm.

Trần Tễ không vội nhắc đến chuyện ký duyệt, mà trước tiên trình bày kế hoạch hoạt động quảng bá chạy việt dã, đưa ra đề nghị thuê trung tâm huấn luyện leo núi, đồng thời nhấn mạnh sự kiện sẽ tạo thêm cơ hội việc làm cho các vận động viên đã giải nghệ.

Lương Văn Kiêu đưa ra văn bản phê duyệt của chính quyền địa phương, bổ sung thêm về tác động kinh tế của sự kiện và kế hoạch đầu tư của Thượng Phong trong lĩnh vực liên quan.

Cuộc trao đổi diễn ra khá suôn sẻ, Cục trưởng Thẩm nêu vài vấn đề mình quan tâm, đều được trả lời tích cực. Cuối cùng, ông nói sẽ xem xét nghiêm túc, dự kiến trong hai tuần sẽ có phản hồi.

Hai tuần, với guồng máy hành chính thì không chậm, nhưng với Dược Dương, đó lại bằng cả một phần tư khoảng thời gian trước thềm Olympic.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!