Đề án hợp tác cùng Thượng Phong để ươm mầm mảng mua lại và vận hành đa thương hiệu đã chính thức được đưa vào vòng thẩm định của Ủy ban Chiến lược Dược Dương. Phản ứng của ban điều hành gần như giống hệt với phản ứng ban đầu của Trần Tễ: đều nghi ngờ tại sao Thượng Phong lại chọn đúng thời điểm này để đưa ra kế hoạch.
Dù đã quyết định dùng lá phiếu của mình để ủng hộ, nhưng trước những tranh luận nội bộ, Trần Tễ không hề đưa ra lập trường rõ ràng. Cậu chọn giữ im lặng, trung lập, vừa để nghe xem các chuyên gia và các cây đa cây đề có thể nêu ra vấn đề mà cậu chưa nghĩ tới, vừa muốn xem thử những lý do từng thuyết phục được cậu, liệu có đủ sức thuyết phục người khác.
Ngoài dự liệu, lần này Lương Văn Kiêu đổi sang một cách giao tiếp hoàn toàn khác, trước khi trả lời mọi câu hỏi từ Ủy ban, anh trực tiếp đưa ra một văn bản có đóng dấu kiểm soát rủi ro của Thượng Phong.
"Được hội đồng quản trị đặc biệt phê chuẩn, công bố ông Lương Văn Kiêu đồng đầu tư vào dự án này 5 triệu, điều khoản chi tiết thuộc phạm vi bảo mật."
Hành động hơn ngàn lời nói, không cần giải thích thêm.
Ban lãnh đạo Dược Dương chấn động.
Bỏ ra tận 5 triệu tiền cá nhân, Lương Văn Kiêu dùng chính hiện kim để chứng minh thành ý và niềm tin của mình vào dự án này.
Tuy trong ngành đầu tư luôn có chuyện lãnh đạo góp vốn cùng dự án, nhưng con số này với bất cứ ai cũng không hề nhỏ.
Thêm vào đó, hình tượng chuyên nghiệp và đáng tin cậy mà Lương Văn Kiêu đã gây dựng trong hơn một năm hợp tác vừa qua càng khiến sự kết hợp giữa thành ý và năng lực trở nên thuyết phục, khi mọi nghi ngờ đã được xoa dịu, việc thông qua đề án gần như trở thành chuyện tất yếu.
Ngay cả CEO cũng phải sững sờ.
Đây chẳng khác nào một lá bài tẩy có thể trực tiếp đưa thẳng vào vòng chung kết, vậy mà trước đó trong lúc bàn bạc với cậu, Lương Văn Kiêu lại tuyệt nhiên không hề hé lộ.
Sau cuộc họp, Trần Tễ hỏi anh từ khi nào đã đưa ra quyết định này và tại sao lại không nói trước.
Lương Văn Kiêu thẳng thắn: "Anh không muốn yếu tố cảm tính làm ảnh hưởng đến phán đoán của em."
Trần Tễ vừa xúc động vừa hiếu kỳ: "Thế hỏi thật Lương tổng, lần này anh bỏ ra số tiền lớn như vậy, có chút nào là do cảm tính thôi thúc không?"
Lương Văn Kiêu không trả lời câu hỏi đó, mà chọn lật bài ngửa: "Thật ra đây là một nước đi bất cân xứng về rủi ro, anh dùng 5 triệu làm đòn bẩy để khởi động dự án mới này, dĩ nhiên sẽ gánh một phần rủi ro, nhưng chỉ cần kết quả đủ đẹp thì cổ tức và phần carry trong tương lai hoàn toàn có thể bù lại."
Trần Tễ theo dòng tính toán ấy, ngẫm một vòng cũng hiểu ra, liền đảo mắt: "Đúng là tính toán giỏi thật, hôm nay cả hội đồng bị anh dắt mũi hết rồi."
Lương Văn Kiêu cười nhạt: "Nhưng anh tin vào dự án này, cũng tin Trần tổng sẽ không để tiền của anh thành công cốc."
Trần Tễ hừ một tiếng: "Giờ anh lật hết bài cho em xem, không sợ em đổi ý à?"
Lương Văn Kiêu: "Anh vốn đã thuyết phục được em mà chẳng cần nhắc đến khoản đồng đầu tư này, chẳng phải càng chứng minh độ tin cậy của đề án sao?"
Trần Tễ lạnh giọng: "Ý anh là mấy lão cáo già kia còn khó đối phó hơn em, nên anh mới phải tung chiêu này hả?"
Lương Văn Kiêu lắc đầu: "Ngược lại mới đúng. Với họ thì chẳng cần nghĩ nhiều, chỉ cần đạt mục tiêu là được. Nhưng với em, trong giới hạn không vượt ranh giới, anh sẽ cố gắng giữ sự thẳng thắn."
Trần Tễ: "Thế em còn phải cảm ơn anh sao?"
Lương Văn Kiêu: "Không cần, đây là lựa chọn tự nguyện, thẳng thắn nghĩa là tôn trọng đầy đủ, cũng là tin tưởng cần thiết."
Trần Tễ nghe hiểu câu đó, xúc động ban nãy lại ùa về.
Nếu lấy "công tư phân minh, đạt mục tiêu là chính" làm chuẩn mực, Lương Văn Kiêu hoàn toàn có thể dùng cách nói khéo léo, uyển chuyển hơn để thuyết phục cậu, nhưng anh lại chọn sự thẳng thắn.
Trần Tễ đưa tay nắm lấy cà vạt, kéo người kia lại gần, trao đi một nụ hôn cũng thẳng thắn không kém.
Sau nụ hôn thẳng thắn ấy là sự tin tưởng đầy đủ, và cả chút rung động khó cưỡng.
Sau khi Dược Dương và Thượng Phong đạt được ý định hợp tác ban đầu về mảng mua lại và vận hành đa thương hiệu, hai bên bước vào giai đoạn đàm phán khung chiến lược.
Trong công việc, Trần Tễ và Lương Văn Kiêu lại quay về trạng thái mạnh ai nấy giữ, vừa là bạn vừa là đối thủ. Ban ngày đấu khẩu kịch liệt trên bàn đàm phán, từng tấc đất cũng không nhường, ban đêm lại phải cảnh giác từng câu từng chữ ở bàn ăn, trên ghế sofa, thậm chí ở những nơi càng dễ mất kiểm soát hơn.
Nói chính xác hơn là Lương Văn Kiêu phải đơn phương đề phòng Trần Tễ gài bẫy, bởi vì hai người trong công việc có phong cách hành sự hoàn toàn khác nhau: Lương Văn Kiêu giỏi dùng dương mưu, còn Trần Tễ thì lại thiên về hy sinh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!