Chương 46: (Vô Đề)

Khoảng hơn mười năm trước, vào thời kỳ Dược Dương đang trên đà phát triển mạnh mẽ, công ty từng dốc sức mở rộng mảng thu mua thương hiệu nước ngoài vào Trung Quốc.

Khi đó đúng vào giai đoạn hưởng lợi sau Thế vận hội 2008, hàng loạt thương hiệu quốc tế thi nhau tràn vào thị trường, hoặc tự mở chuỗi cửa hàng, hoặc tìm đại lý để ồ ạt bành trướng. Dược Dương đã lần lượt ký hợp đồng với ba thương hiệu thể thao ngoại quốc, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không thể vận hành thành công. Sau ba năm thua lỗ liên tiếp, cuối cùng Dược Dương đành quyết định dừng hẳn mảng kinh doanh này, tập trung phát triển thương hiệu tự chủ.

Trận thất bại ấy từng là nỗi tiếc nuối của cha Trần Tễ, cũng trở thành vùng cấm kỵ mà Dược Dương không dám dễ dàng đặt chân vào lần nữa.

Sau khi tiếp quản Dược Dương, Trần Tễ không phải chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ thực hiện chiến lược mở rộng, bằng một cách khác tái cấu trúc và tích hợp nhiều thương hiệu, để hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của cha. Chỉ là cậu luôn cho rằng chuyện đó phải đợi đến một tương lai rất xa.

Phải đợi khi bản thân đủ chín chắn, khi Dược Dương phát triển đủ vững vàng, khi thiên thời địa lợi nhân hòa đều chín muồi. Chứ không phải bây giờ, bị dòng vốn bên ngoài ép buộc, chỉ vì một câu hứa hẹn của Lương Văn Kiêu rằng "đội ngũ đầu tư cũ có thể tiếp tục hỗ trợ các dự án mới".

Đội ngũ là đội ngũ, Lương Văn Kiêu vẫn là Lương Văn Kiêu.

Anh có thể dành bao nhiêu sức lực để hỗ trợ trực tiếp? Không cần hỏi cũng biết.

Ngoài Dược Dương, anh còn có hai dự án đầu tư khác, việc quản lý sau đầu tư đều giao cho cấp dưới đảm nhận, bản thân anh chỉ thỉnh thoảng tham gia một, hai buổi họp trực tuyến, mỗi quý có mặt tại hội đồng quản trị một lần, và chỉ ở những thời điểm then chốt mới đưa ra hỗ trợ cần thiết.

Năm ngoái khi Dược Dương cùng Thượng Phong và Bảo Doanh lập liên doanh về vận hành bất động sản thương mại, ngay cả khâu đàm phán hợp tác anh cũng không tham dự, chỉ xuất hiện một lần trong lễ ký kết.

Thời gian và sức lực của Lương Văn Kiêu là nguồn tài nguyên khan hiếm, chắc chắn sẽ được ưu tiên phân bổ cho những dự án tạo ra giá trị lớn nhất. Một công ty liên doanh chỉ đầu tư 300 triệu sẽ không bao giờ trở thành trọng tâm công việc của anh. Huống chi Lương Văn Kiêu đã thẳng thừng từ chối lời mời của Trần Tễ, không hề cân nhắc chuyện nhảy việc sang Dược Dương để làm quản lý cấp cao.

Trần Tễ hiểu Lương Văn Kiêu, nên cũng biết rõ Dược Dương không thể giữ chân anh được.

Còn về mối quan hệ giữa hai người... Sau này khi Lương Văn Kiêu rời Dược Dương trở về Thượng Hải, rồi sẽ đi đâu về đâu?

Nếu thật sự còn luyến tiếc, có lẽ sẽ thành đôi bạn cũ thỉnh thoảng gặp mặt, cùng lắm là lên giường một lần cũng không có gì to tát.

Trần Tễ tự giễu nghĩ thầm.

Đến khi ngày đó đến, cậu mong mình có thể buông tay một cách thoải mái, chứ không phải như bây giờ – trẻ con, bốc đồng, không quản nổi cảm xúc, để tâm trạng mỗi ngày đều bị người đàn ông kia chi phối.

Tối hôm đó, Trần Tễ bất ngờ về nhà ăn cơm, lập tức nhận được sự quan tâm quá mức từ hai người phụ nữ trong gia đình.

Mẹ nhìn cậu mặt mày đầy tâm sự, đoán rằng cậu gặp chuyện phiền não trong công việc, liên tục hỏi có phải công ty có vấn đề gì không. Thấy cậu không chịu nói, bà lại khuyên rằng đừng ôm hết mọi chuyện một mình, có thể tìm người đáng tin để bàn bạc, chẳng hạn như Lương Văn Kiêu.

Em gái thấy cậu ủ dột, lại nghi ngờ rằng cậu cãi nhau với "bạn trai nhỏ tiệm bánh ngọt", nên mới không báo trước mà chạy về nhà. Hỏi thì cậu không thừa nhận, còn ra vẻ ngầu ngầu bảo: "Anh về nhà mình chẳng lẽ còn cần lý do à?"

Trần Mộc vô cùng tò mò và tưởng tượng về anh rể nhỏ ngọt ngào kia. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng một cậu trai vừa giỏi làm bánh ngọt vừa có thể thu phục được anh hai của mình, chắc hẳn là một người rất dễ mến.

Bữa cơm tối, mẹ và em gái mỗi người một ý: người thì chắc rằng "Thuỵ Thuỵ vì công việc mà phiền não", người lại quả quyết "chắc chắn là chuyện tình cảm".

Trần Tễ ngồi nghe bên cạnh, chỉ cảm thấy mình giống như một món ăn đặt giữa bàn, vừa ngọt lại vừa mặn.

Ăn xong, cậu về phòng tắm rửa, thay đồ ngủ rồi xuống tầng, đi vào phòng làm việc mở máy tính.

Ngoài bản giấy buổi chiều đưa cho cậu, Lương Văn Kiêu còn gửi kèm một bản điện tử qua email. Trong đó có thêm phụ lục chứa nhiều tư liệu chi tiết hơn: báo cáo nghiên cứu các ca điển hình trong ngành những năm gần đây; phân tích và suy ngẫm về nguyên nhân Dược Dương thất bại trong mảng thương hiệu ngoại quốc năm ấy; cùng với đánh giá và dự đoán tương lai, cuối cùng cũng chỉ là làm áo cưới cho người khác, chỉ khi nắm quyền chi phối mới thật sự làm chủ được cục diện.

Rõ ràng đội ngũ của Lương Văn Kiêu đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, thậm chí còn tra cứu cả kho lưu trữ nội bộ của Dược Dương để lục lại tài liệu năm đó. Ngay đến chính Trần Tễ cũng chưa từng mở lại sổ sách cũ mười mấy năm trước, vậy mà họ đã sắp xếp gọn gàng từ đầu đến cuối.

Cậu nhẫn nại đọc hết toàn bộ tài liệu, đến khi xong xuôi đã hơn mười hai giờ đêm.

Tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến đầu óc quá tải, Trần Tễ cảm thấy mình không thể suy nghĩ thêm được gì, bèn quyết định đi ngủ, mai tính tiếp.

Cậu gập máy tính, rời khỏi phòng làm việc, lên lầu về phòng ngủ. Tắt đèn, nằm xuống, nhắm mắt.

Đây đã là đêm thứ tư cậu ngủ một mình, chỉ có điều ba hôm trước là ngủ một mình ở nhà Lương Văn Kiêu, còn hôm nay mới là ở nhà mình.

Cậu vốn tưởng rằng hôm nay mình về nhà thì buổi tối sẽ có thể vui lên một chút, nào ngờ kế hoạch mãi chẳng đuổi kịp biến hóa.

Giờ này chắc anh ấy đã ngủ rồi nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!