Sau một thời gian tập luyện chuẩn bị thi đấu, Trần Tễ và Lương Văn Kiêu đã thành công chinh phục một giải marathon do Dược Dương tài trợ, mỗi người đều nhận được một tấm huy chương hoàn thành.
Trần Tễ ngày càng nghiện việc tham gia các sự kiện thể thao do công ty tài trợ, lần này lại để mắt tới một giải đấu thể thao mạo hiểm sẽ diễn ra vài tháng sau. Cậu lôi ván trượt đã phủ bụi bấy lâu ra để tập luyện, nhưng vì lâu không chơi nên động tác lóng ngóng, chỉ sau vài ngày đầu gối và bắp chân đã tím bầm, cánh tay cũng trầy một mảng lớn.
Với Trần Tễ, chuyện chấn thương khi chơi ván trượt vốn rất bình thường, chẳng đáng bận tâm. Nhưng trong mắt Lương Văn Kiêu thì lại rất nghiêm trọng: nào là bôi thuốc, nào là băng bó, còn khuyên cậu đừng cố gắng liều lĩnh với những động tác quá nguy hiểm.
Chỉ là, trong khi anh nói quá nguy hiểm, thì ở góc độ chuyên môn, đó chỉ mới là trình độ nhập môn của dân chơi ván trượt thực thụ. Nghe vậy, tính phản kháng trong Trần Tễ lại nổi lên, không phải nhắm vào anh mà là nhắm vào cái ván trượt kia. Cậu không tin nổi, động tác nine
-stair big spin mà mười tám tuổi đã làm được, lẽ nào đến hai mươi tám tuổi lại không làm nổi?
Thấy Trần Tễ say mê đến mức ngày đêm sống chết với ván trượt, ngay cả ngủ cũng chẳng yên, Lương Văn Kiêu thôi không khuyên nhủ nữa, trực tiếp gửi một email cho chính Trần Tễ, còn cc cả thư ký hội đồng quản trị. Với tư cách nhà đầu tư, anh nghiêm túc chỉ ra rằng tổng giám đốc gần đây quá mê trượt ván, có khả năng gây hại cho sức khỏe, từ đó ảnh hưởng đến lợi ích công ty, yêu cầu cậu phải coi trọng sự an toàn cá nhân.
Trần Tễ nhận được mail, giận mà không biết xả đâu, vì nội dung còn viện cả điều khoản nhân sự chủ chốt trong thỏa thuận cổ đông, ừ thì chính cậu ngày trước ký vào cái điều khoản chết tiệt ấy, nên Lương Văn Kiêu thật sự có quyền yêu cầu như vậy.
Dưới sức ép từ phía nhà đầu tư, tổng giám đốc đành ngậm ngùi bỏ cuộc với chín bậc thang kia.
Nhưng việc Lương Văn Kiêu dùng cả thỏa thuận cổ đông để đàn áp cậu khiến Trần Tễ thấy rất không thoải mái. Thế là trong suốt tuần sau đó, cậu lấy lý do đau đầu gối mà cự tuyệt chuyện thân mật trên giường, coi như để chứng tỏ bản thân biết ghi hận.
Nào ngờ chiêu này lại có vẻ hơi quá tay.
Sau ba ngày liên tiếp bị từ chối, Lương Văn Kiêu liền không nhắc lại chuyện đó nữa. Năm ngày trôi qua, hai người chỉ cùng nằm trên một chiếc giường, ngoan ngoãn đi ngủ, ngay cả nụ hôn chúc ngủ ngon cũng hạ cấp thành một cái chạm khẽ lên trán Trần Tễ.
Thế… thế có đúng không?
Tình nhân nào lại như vậy?
Cứ tiếp tục thế này chẳng phải sẽ biến thành anh em cùng giường hay sao?
Trần Tễ chịu không nổi, nằm trên giường đá anh một cú, hỏi thẳng có phải chạy marathon xong thì bất lực rồi không.
Lương Văn Kiêu mở mắt, dùng hành động thực tế để trả lời.
Ngày hôm sau, Trần Tễ suýt nữa không bò nổi khỏi giường.
Cậu nghiêm túc phản kháng trước con sói gian ác nhà đầu tư: "Cái này mới là hoạt động nguy hiểm ảnh hưởng đến sức khỏe CEO và lợi ích công ty đấy!"
Sói gian ác vừa xoa lưng cho cậu vừa trịnh trọng nói: "Bình thường thì không sao, chỉ tại anh dồn nén lâu ngày rồi đột ngột trút hết một lần."
Cầm thú, đúng là cầm thú!
Trần Tễ cảm thấy mình vẫn quá văn minh, nói lý lẽ với loài hoang dã như Lương Văn Kiêu quả thật vô ích.
Lần sau… thà kẹp gãy anh ta luôn cho xong.
Đầu tháng 4, tập đoàn Dược Dương chính thức công bố báo cáo tài chính năm, kết quả rực rỡ.
Doanh thu và lợi nhuận cùng vượt mức kỷ lục, thể hiện đà tăng trưởng mạnh mẽ. Các chỉ số then chốt như số ngày quay vòng hàng tồn, cơ cấu dòng tiền, tỷ lệ nợ… đều cho thấy xu hướng tích cực, sức khỏe tài chính cải thiện rõ rệt.
Ngay trong ngày công bố, công ty tổ chức tiệc trà mừng tại văn phòng, uống xong một ly champagne, Lương Văn Kiêu liền rời đi, nói phải về Thượng Hải họp.
Ba ngày sau, anh từ Thượng Hải trở lại Bắc Kinh, mang theo một bản kế hoạch kinh doanh đặt trên bàn CEO, tung ra một đề nghị trọng điểm.
Thượng Phong sẽ tăng vốn, cùng Dược Dương thành lập liên doanh, bắt đầu chiến lược thâu tóm thương hiệu quốc tế và triển khai nội địa hóa.
Nghe kế hoạch này, phản ứng đầu tiên của Trần Tễ là sốc.
Thu mua thương hiệu quốc tế không phải chuyện nhỏ, mà là vấn đề chiến lược ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai tập đoàn mẹ. Dù bản kế hoạch chỉ mười mấy trang khung sườn, nhưng rõ ràng công đoạn suy nghĩ và nghiên cứu trước đó chắc chắn tiêu tốn không ít thời gian và công sức của Lương Văn Kiêu cùng đội ngũ.
Đây không phải là ý tưởng bộc phát trong một sớm một chiều, mà là một kế hoạch đã ấp ủ rất lâu, thế nhưng suốt thời gian qua Lương Văn Kiêu lại không hé môi nửa lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!