Ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, cũng như năm ngoái, Trần Tễ đứng ở sảnh chính trụ sở để phát bao lì xì cho nhân viên.
Năm nay bao lì xì được thiết kế riêng, trên bìa là hình vẽ chibi của đôi nhân vật hoạt hình "Dược Dược và Dương Dương" đang rất được yêu thích. Hai nhân vật ảo này hiện đã có một lượng fan nhất định trên mạng, trong nội bộ công ty cũng được mọi người quý mến. Vì thế khi nhận được phong bao đặc biệt ấy, ai nấy đều vui vẻ, còn thi nhau giơ bao lì xì lên xin chụp ảnh chung với ông chủ đẹp trai.
Năm vừa qua là năm bùng nổ của Dược Dương, tốc độ tăng trưởng doanh thu đạt mức cao nhất trong gần mười năm, giá cổ phiếu cũng nhờ niềm tin của thị trường mà leo dốc đều đặn. Nếu năm nay giữ vững được đà tăng trưởng này, việc trở lại hàng ngũ dẫn đầu trong các thương hiệu thể thao nội địa chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tinh thần nhân viên phấn chấn, tràn đầy niềm tin về tương lai, nhưng đối với ban quản lý lấy Trần Tễ làm trung tâm, năm mới lại đặt ra những thử thách mới.
Năm nay là năm Olympic, hai thương hiệu thể thao nội địa hàng đầu đã lần lượt nắm trong tay quyền tài trợ Ủy ban Olympic và đội tuyển quốc gia. Điều này sẽ mang đến cho họ lợi thế khổng lồ về tiếp thị thể thao, giúp tận dụng triệt để lợi nhuận Olympic để chiếm thêm thị phần.
Còn Dược Dương, với tư cách một thương hiệu không có quyền tài trợ Olympic, lại phải đối diện nguy cơ mất thị phần vào tay các đối thủ đang hưởng thế mạnh từ sự kiện này.
Ngay từ khi Thượng Phong quyết định đầu tư vào Dược Dương đã tính tới vấn đề này. Trên bàn đàm phán, Lương Văn Kiêu cũng thẳng thắn ném câu hỏi đó cho Trần Tễ, xem cậu sẽ trả lời thế nào.
Lúc ấy Trần Tễ tỏ ra vô cùng tự tin, khẳng định rằng Dược Dương định vị mình là thương hiệu thể thao mang phong cách thời thượng. So với "con voi" Olympic, họ giỏi hơn và thiên về việc tài trợ cho những môn thể thao kiểu "hươu cao cổ" như trượt ván, bóng rổ, street dance, off
-road, leo núi, marathon...
Cậu cảm thấy mình nói rất có lý, còn âm thầm tự hào vì nghĩ ra cách ví von "voi" và "hươu cao cổ" đầy tính học thuật. Nhưng khi đó Lương Văn Kiêu chẳng hề nể mặt, trực tiếp hỏi lại: "Quý công ty đã từng đo lường tỷ lệ đầu tư và lợi nhuận giữa tài trợ Olympic và các giải ngoài Olympic chưa? Giải thích thế nào về sự chênh lệch dữ liệu này?"
Đây chính là điều Trần Tễ ngán ngẩm nhất
- bị người khác lôi vào bàn chuyện số liệu. Vì một khi phải trả lời bằng dữ liệu thì tài ăn nói cường điệu hay né tránh của cậu chẳng còn đất dụng võ. Cuối cùng cậu đành phải đưa mắt cầu cứu CFO, để người chuyên nghiệp hơn thay mình đối đáp trước nhà đầu tư sắc sảo ấy.
Dù Dược Dương trong vấn đề thách thức năm Olympic chưa đưa ra được câu trả lời khiến Thượng Phong thật sự hài lòng, nhưng cuối cùng Phong Trọng Lễ vẫn quyết định đầu tư vào công ty này. Chỉ có điều, lấy lý do đó, ông đã đưa thêm những điều khoản khắt khe hơn và nhiều yêu cầu hơn trong hợp đồng đối cược.
Khi ký kết, Trần Tễ hỏi Lương Văn Kiêu có cao kiến gì về chuyện này, anh đáp: "Dược Dương thành lập đã 31 năm, trải qua bảy kỳ Olympic, kinh nghiệm nuôi hươu của quý công ty hẳn rất dày dặn. Chỉ là Trần tổng chưa khai thác triệt để kho dữ liệu lưu trữ của mình thôi."
Anh cố ý dùng cụm từ kinh nghiệm nuôi hươu để nối tiếp với khái niệm giải thể thao kiểu hươu cao cổ mà Trần Tễ từng nói. Khi ấy Trần Tễ lại thầm vui mừng, cho rằng vị đại diện đầu tư này chỉ giả vờ lạnh lùng chứ thực ra rất đồng tình, thậm chí có thể còn đôi chút tán thưởng cậu.
Sau khi Thượng Phong chính thức rót vốn, hai bên đã cùng nhau xây dựng loạt chiến lược nuôi hươu, tăng cường tài trợ cho những vận động viên và giải đấu ngoài Olympic, nhằm mang đến cho Dược Dương nhiều cơ hội linh hoạt, khác biệt, nhưng cũng cần phải ngẩng đầu lên mới với tới được.
Bộ phận tiếp thị thể thao của Dược Dương đã bắt đầu triển khai kế hoạch này từ năm ngoái, sau hơn một năm, khi thách thức Olympic thật sự đến gần, chiến lược nuôi hươu cũng đã bước đầu gặt hái kết quả.
Về ký kết vận động viên: ngoài việc tài trợ rộng rãi cho nhiều gương mặt trẻ tiềm năng, họ còn tập trung đầu tư vào những môn mới được đưa vào Olympic như leo núi, trượt ván, đồng thời ký hợp đồng cá nhân với một số vận động viên thuộc đội tuyển quốc gia nhưng sở hữu quyền khai thác mạng xã hội độc lập với Olympic. Đây chính là cách đặt nền móng cho các hoạt động marketing ăn theo Olympic.
Về tài trợ sự kiện: họ dồn lực vào hai mảng chính là chạy bộ và thể thao ngoài trời, lần lượt giành được quyền tài trợ nhiều giải marathon ở các địa phương trên cả nước. Song song đó, bộ phận sản phẩm cũng tung ra các dòng giày chạy và trang phục thể thao chuyên biệt, phù hợp từng mùa, từng địa hình và điều kiện khí hậu, quyết tâm tấn công toàn diện vào thị trường chạy bộ.
Năm mới, Trần Tễ cũng lên kế hoạch tham gia một giải marathon.
Mỗi giải marathon thường dành ra vài trăm suất thi đấu cho đơn vị tài trợ, để nhân viên nội bộ, truyền thông hoặc KOL đối tác đăng ký. Rất nhiều nhân viên của Dược Dương đã ghi danh, được ông chủ làm gương nên không khí càng thêm sôi nổi.
Khác với năm ngoái phải lấy danh nghĩa cá nhân tham dự WildLegend để mượn sức marketing, năm nay Trần Tễ có thể đường đường chính chính mặc trang phục in logo công ty, với tư cách nhà tài trợ nhận phỏng vấn và ống kính truyền thông, trở thành gương mặt đại diện cho tinh thần thể thao của Dược Dương.
Không cần hỏi, dĩ nhiên Lương Văn Kiêu cũng sẽ tham gia.
Từ sau Tết hai người đã bắt đầu cùng nhau chuẩn bị cho giải chạy, hầu như ngày nào cũng tập luyện trong phòng gym của công ty, mỗi tuần còn phải hoàn thành một đến hai lần chạy thực địa ngoài trời để làm quen với môi trường.
Lương Văn Kiêu đã gần như bỏ hẳn phòng tập trong khu nhà mình, bởi giờ anh cũng hiếm khi về nhà.
Có vài lần mẹ Lương làm chút bánh đem sang nhưng chẳng thấy con trai đâu, né tránh vài lần, cuối cùng anh nói thẳng: mình đang yêu, dạo này thường ở chỗ bạn trai.
Nghe tin con trai cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân, mẹ Lương rất mừng, vừa hỏi han đủ điều, còn muốn anh đưa người yêu về ăn cơm cuối tuần. Nhưng Lương Văn Kiêu khéo léo từ chối, nói bạn trai khá ngại ngùng, chưa tiện gặp gỡ gia đình, bảo mẹ cứ chờ thêm, để khi tình cảm ổn định rồi hãy tính.
Trần Tễ chẳng hề hay biết mình đã có tên trong sổ bên phía mẹ người yêu, chỉ đơn giản là vui mừng vì dạo gần đây thường được thưởng thức bánh ngọt bà làm, may mà khối lượng tập luyện khá nặng, nếu không chắc cơ bụng không còn giữ nổi.
Có điều do lịch tập luyện dày đặc cộng thêm công việc bận rộn, thời gian và tần suất sinh hoạt giường chiếu của hai người cũng ít đi trông thấy.
Một buổi tối, trong lúc chạy bộ ngoài trời, Lương Văn Kiêu chọn một lộ trình mới, điểm cuối dẫn thẳng vào một công viên trong khu vành đai 3.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!