Chương 41: (Vô Đề)

Năm mới lại đến, kỳ nghỉ Tết truyền thống cũng mở ra. Như thường lệ, Lương Văn Kiêu đưa ba mẹ ra nước ngoài du lịch. Trước khi đi anh còn không quên dặn dò Trần Tễ phải làm bé cưng ngoan, đừng có như năm ngoái lại gây rắc rối cho mình, nếu không chờ khi anh về sẽ trừng phạt đến mức không xuống nổi giường.

Ba chữ "bé cưng ngoan" bất ngờ bật ra từ miệng Lương Văn Kiêu khiến Trần Tễ nổi cả da gà, cậu định làm vẻ mặt ghét bỏ, lại bị anh lôi chuyện cũ ra hù dọa, trong lòng chột dạ, mặt lúc đỏ lúc trắng. Thế là cậu lao tới cắn mạnh lên cổ anh một cái.

Hôm sau Lương Văn Kiêu về nhà đón ba mẹ ra sân bay.

Mẹ Lương vừa gặp đã lo lắng hỏi: "Con bị cảm à?"

Lương Văn Kiêu ngạc nhiên: "Không ạ."

Bà chỉ vào vết đỏ trên cổ anh: "Thế sao chỗ này lại đỏ thế? Mẹ còn tưởng con đi cạo gió."

Anh nghĩ áo len cổ cao có thể che được dấu hôn, ai ngờ vẫn không đủ kín, may mà hình tượng ế bền vững đã ăn sâu trong suy nghĩ của ba mẹ, nên họ không hề nghĩ theo hướng khác.

Anh đành thuận miệng đáp: "Dạ, mấy hôm trước cổ họng hơi đau nên con đi cạo gió."

Nghe vậy, mẹ Lương vừa dặn anh phải uống nhiều nước, vừa lục ngăn kéo tìm hộp kẹo ngậm đưa cho anh.

Ba Lương ở bên cạnh thắc mắc: "Nhưng cạo gió sao chỉ cạo một bên thế? Đáng ra phải đối xứng hai bên chứ?"

Lương Văn Kiêu soi gương, cau mày: "Chắc do tay nghề của thầy thuốc không chuyên nghiệp."

Ba người cùng nhau lên chuyến bay đến sân bay Nhật Bản.

Trước khi máy bay cất cánh, ba mẹ thay dép đi trong cabin, ba Lương chỉ đôi giày thể thao vừa cởi ra, cười nói với con trai: "Giờ giày thể thao của ba mẹ đều do Dược Dương sản xuất hết rồi, mà công nhận đi cũng thoải mái thật."

Mẹ Lương lại tranh thủ phàn nàn về chồng: "Lần trước bọn mẹ dùng thẻ con cho đi mua sắm, ổng ấy suýt mua áo bóng chày, mẹ bảo cái đó bọn trẻ con mặc thì còn được, ông bao nhiêu tuổi rồi mà còn bon chen. Ông ấy còn giận dỗi, cuối cùng đành mua cho ổng cái mũ bóng chày.

Ba Lương cũng không vừa, quay sang con trai than phiền: "Mẹ con lúc nào cũng chê ba, học được mấy từ mới trên mạng, bảo ba mặc đồ ra dáng lãnh đạo hội trường với lại toát mùi lão cán bộ. Thế nên ba mới nghĩ phải cập nhật phong cách, ăn mặc trẻ trung chút, vậy mà mẹ lại nói ba cưa sừng làm nghé."

Lương Văn Kiêu vừa nghe vừa cười, cảm thấy ba mẹ tuổi tác ngày càng lớn nhưng tâm tính lại càng trẻ trung.

Trong đầu anh thoáng nghĩ, sau này nếu dẫn Trần Tễ về ra mắt, để cậu thấy cả tủ giày nhà anh đều là sản phẩm của Dược Dương, chắc cậu sẽ đắc ý lắm đây.

Còn Tết năm nay, Trần Tễ không đi đâu xa, chỉ sum họp với gia đình trong nước.

Anh cả cùng vợ con từ Tứ Xuyên về, mẹ và em gái cũng từ Anh trở về, cả nhà hiếm khi được tụ họp đông đủ, trước tiên cùng đi viếng mộ cha Trần, sau đó mỗi người lại bận rộn với lịch hẹn riêng.

Mấy người không thường ở Bắc Kinh thì tranh thủ gặp gỡ bạn bè, còn Trần Tễ tuy sống ở đây quanh năm nhưng suốt cả năm qua gần như biến mất khỏi các cuộc tụ tập. Nhân dịp rảnh rỗi vài ngày, cậu cũng muốn xả hơi, quay lại cuộc sống phóng khoáng ngày trước.

Mùng ba Tết, Trần Tễ đi trượt tuyết cùng nhóm bạn.

Trong lúc chơi, mọi người vừa than thở mùa tuyết sắp hết, vừa bàn tính sau này đi Thụy Sĩ hay Canada, rồi sang Chile hay Melbourne, cứ như cả năm đều có thừa thời gian để tiêu xài.

Trần Tễ không mấy hứng thú với những đề tài đó, cậu không có nhiều thời gian rảnh để giết nên chỉ tập trung vào hiện tại.

Lao xuống từ đường trượt cao cấp, vừa giữ nhịp vừa điều khiển thăng bằng, tận hưởng cảm giác khống chế luồng gió vút qua; lúc nghỉ ngơi lại suy tính bộ sưu tập trượt tuyết của Dược Dương vẫn chưa đủ tốt, sang năm cần tăng đầu tư nghiên cứu, có nên ký thêm vài vận động viên trượt tuyết để mở rộng kênh chuyên nghiệp hay không.

Mùng bốn, sau khi về từ khu trượt tuyết, Trần Tễ lại được mời đến quán bar mới khai trương của một người bạn.

Một đám công tử tụ tập trong phòng riêng lớn nhất, thấy người mất tích như cậu xuất hiện thì nhao nhao đòi phạt rượu. Cậu uống vài ly rồi dừng, ngồi nghe mấy đứa bạn khoe khoang khoác lác, chợt thấy kiểu cuộc sống này thật vô vị.

Thấy cậu hờ hững, bạn bè bèn muốn gọi thêm mấy gương mặt mới đến cho cậu chọn.

Trần Tễ nhăn mặt từ chối: "Thôi đi, mắt mũi các cậu kém quá, mấy người đó tôi không ưng nổi."

Cũng không hẳn vì cậu và Lương Văn Kiêu có thỏa thuận độc quyền gì, mà đơn giản là mấy người được gọi tới thật sự không ổn, ngoài đẹp mã ra thì chẳng thấy gì, nhìn là biết đầu óc rỗng tuếch.

Ừ thì… một phần lý do cũng là vì cậu đã hứa với Lương Văn Kiêu sẽ làm bé ngoan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!