Khi Trần Bái trở về, Trần Tễ đã lang thang bên ngoài hơn một tuần, chỉ ghé nhà đúng một lần để lấy quần áo, còn nói dối là phải đi công tác.
Anh cả gọi điện cho cậu em hay gây lo lắng này: "Anh hỏi Thế Kiệt rồi, biết em không hề đi công tác, tối nay có thể về nhà không, Thuỵ Thuỵ?"
Thế Kiệt chính là anh họ của Trần Tễ, trước kia bị Lương Văn Kiêu đá khỏi phòng PR, giờ chỉ treo một cái chức hờ ở bộ phận quản lý tổng hợp, ngày ngày giết thời gian. Trong tay anh ta có quyền truy cập hệ thống OA nên dễ dàng tra được thông tin vé máy bay công tác của tất cả nhân viên Dược Dương.
Trần Tễ biết không lừa nổi anh trai, đành đồng ý tan làm sẽ về.
Dù không thích bị gia đình quản thúc nhưng cậu vẫn thấy vui khi được gặp lại anh trai.
Chú Ngô đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho hai anh em, Trần Tễ còn chủ động ngồi uống vài ly cùng anh.
Sau mấy tuần rượu, Trần Bái mới định đi thẳng vào chuyện chính.
Trần Bái hiểu em trai bướng bỉnh từ nhỏ, có những lời không thể nói thẳng, kẻo lại khiến nó phản kháng, nên anh lựa cách mở đầu vòng vo và nhẹ nhàng hơn.
"Dì Huệ bảo hơn một tuần nay em không về nhà, bà ấy lo em gặp chuyện. Anh trấn an dì rằng yên tâm đi, Thuỵ Thuỵ lớn thế này rồi, làm sao mà lạc được. Có khi là đang yêu, bận hẹn hò suốt ngày nên mới không thèm về nhà."
Trần Tễ ngoài mặt thì cười hì hì ngốc nghếch nhưng trong lòng lại chột dạ.
Chuyện gì thế này! Từ bao giờ anh trai lại nhạy bén với mấy việc này vậy chứ?
Trần Bái nhìn cậu: "Cười ngốc cái gì? Sao, không muốn nói thật với anh à?"
Trần Tễ gãi đầu: "Ờ… cũng không hẳn là… yêu đương… đâu."
Trần Bái nhướn mày: "Ồ? Vậy là thế nào? Nói anh nghe xem."
Trần Tễ không muốn thừa nhận quan hệ giữa mình và Lương Văn Kiêu gọi là yêu đương. Nhưng nghĩ lại, việc quan trọng hơn là tuyệt đối không thể để anh trai biết mình đang dính dáng với người bên phía đầu tư.
Thế nên trọng điểm không phải phủ nhận có yêu đương, mà là che giấu đối tượng.
Nghĩ vậy, cậu đáp: "Chỉ là… mới quen không lâu thôi."
Đến lượt Trần Bái thấy bất ngờ: "Vậy nghĩa là thật sự có người rồi?"
Trần Tễ: "Ừm, cũng coi như vậy."
Trần Bái: "Có định nghiêm túc phát triển không?"
Trần Tễ không muốn trả lời câu này, liền cầm chai rượu rót đầy cho anh trai: "Anh, uống rượu đi."
Cậu uống liền mấy ly rượu trắng, má vừa thẹn vừa nóng, đỏ bừng cả mặt, mà bản thân lại không hề nhận ra.
Trần Bái nhìn bộ dạng ấy, thấy em trai chắc là đang yêu thật chứ không phải chơi bời lông bông, lòng cũng hơi yên tâm, nhưng rồi ngay lập tức lại tò mò về đối tượng kia.
Hai anh em lại cạn một ly, Trần Bái hỏi: "Nam hay nữ? Làm nghề gì?"
Trần Tễ bịa nửa thật nửa giả: "Nam, mở tiệm bánh ngọt."
Trần Bái thở dài một tiếng, trong lòng hơi lo lắng: em trai đã đến tuổi này rồi mà còn yêu đàn ông, sau này liệu còn cơ hội kết hôn không?
Thật ra kết hôn không phải là chuyện bắt buộc, bao năm qua anh luôn ủng hộ tự do tình cảm của em trai. Nhưng bây giờ, khi Trần Tễ đã tiếp quản sự nghiệp cha để lại, tuy chẳng phải ngai vàng nhưng cũng là một công ty lớn cần kế thừa.
Vì vậy, Trần Bái liền nghĩ đến việc nhờ ngoại lực: "Lương Văn Kiêu có biết không?"
Cái tên ấy bất ngờ thốt ra từ miệng anh trai, suýt nữa khiến Trần Tễ sặc, cậu vội vàng uống một ngụm nước để trấn tĩnh, giả vờ bình thản hỏi: "Liên quan gì tới anh ta?"
Trần Bái nhắc lại: "Chẳng phải em từng nói cậu ta lấy danh nghĩa nhà đầu tư gây áp lực, bắt em yêu đương phải báo cáo, còn không cho em quen đàn ông sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!