Chương 39: (Vô Đề)

Sáng thứ hai, vết răng trên tay của Lương Văn Kiêu vẫn còn rõ ràng như cũ.

Dưới sự năn nỉ hết lần này đến lần khác của Trần Tễ, anh đành dán hai miếng băng cá nhân lên đó, còn đồng ý rằng nếu có ai hỏi thì cứ nói là bị thương lúc tập gym.

Quả nhiên, khi tới công ty dự họp sáng, có người tò mò hỏi tay Lương tổng bị làm sao. Lương Văn Kiêu trả lời đúng như lời dặn của Trần Tễ, nhưng đồng nghiệp ngồi cạnh vốn là một người mê gym lại tỏ ra rất hóng hớt.

"Ối, bị thương thế nào vậy? Tạ rơi trúng à?"

Lương Văn Kiêu nhất thời cũng không nghĩ ra ở phòng gym có dụng cụ nào có thể làm rách da ở vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ, nhưng nhớ tới lần chạy bộ đêm trước đó gặp một con husky, thế là anh trả lời:

"Thật ra là bị chó cắn lúc chạy bộ ban đêm."

Nghe xong, nhân vật liên quan trực tiếp trong phòng họp lập tức nhíu mày, phải dốc hết sức kiềm chế để không trừng mắt nhìn người ta, cố gắng giữ mặt mũi không lộ cảm xúc.

Những người không liên quan lại thi nhau bày tỏ sự quan tâm với câu chuyện bị chó cắn đầy éo le của Lương Văn Kiêu.

Giám đốc A: "Đang chạy bộ ngon lành sao lại bị chó cắn? Lương tổng đúng là xui thật đó!"

Giám đốc B: "Giờ chó nuôi trong nhà hiền lắm, chắc là chó hoang rồi?"

Giám đốc C: "Anh có đi tiêm phòng dại chưa? Tôi có người bạn từng bị cắn, phải tiêm tới bốn hay năm mũi liền!"

Giám đốc D: "Là giống gì thế? Có chủ không? Có dắt dây không? Nếu có chủ thì còn đỡ, chứ vừa không dây vừa không chủ thì nguy hiểm lắm đó…"

Thấy mọi người thi nhau bàn tán, Trần Tễ ngồi ngay ghế chủ tọa không tiện xen vào, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại chờ chủ đề này trôi qua rồi mới bắt đầu vào nội dung chính của cuộc họp.

Thế nhưng khi nghe thấy Lương Văn Kiêu đáp rằng con chó đó là papillon, mà còn có chủ, có dắt dây đàng hoàng, cậu thật sự không chịu nổi nữa, suýt chút nữa đã đập bàn tại chỗ.

Papillon cái gì chứ! Có ai từng thấy con papillon nào cao 1m82 chưa?!

May thay, sau khi nói xong về giống chó, Lương Văn Kiêu đã nhanh chóng chủ động kết thúc chủ đề và khéo léo chuyển sang báo cáo kết quả chiến dịch đặt hàng trong 48 giờ vừa qua.

Nếu không thì con "papillon" kia chắc đã xông lên cắn người thật rồi.

Buổi họp sáng hôm đó, các lãnh đạo đều cảm thấy hình như Trần tổng nghiêm khắc hơn hẳn thường ngày, đặc biệt là khi nói chuyện với Lương tổng, thái độ của cậu khác hẳn so với mọi khi.

Bình thường tuy Trần tổng cũng có lúc bày ra dáng vẻ của một ông chủ, nhưng trạng thái vẫn khá thoải mái, có thể nói đùa, thậm chí đôi khi còn tỏ ra không mấy để tâm. Vậy mà hôm nay rõ ràng vừa giành được thành tích doanh thu đơn ngày tốt nhất lịch sử tại hội nghị đặt hàng, cả người cậu lại bỗng dưng đổi phong cách, trở nên nghiêm túc hẳn.

Nếu không phải chính miệng cậu nói rằng trận này đánh rất đẹp, còn cảm ơn mọi người vì thời gian qua đã vất vả, chắc hẳn các lãnh đạo cấp cao còn tưởng cậu không hài lòng với kết quả lần này.

Có lẽ là trưởng thành rồi chăng, mọi người cùng nghĩ.

Người đứng đầu doanh nghiệp trở nên chín chắn, ổn định là chuyện tốt, chẳng khác nào một thần tượng nuôi dưỡng bấy lâu nay cuối cùng cũng bước lên chính sự, khiến các lão tướng trong công ty đều cảm thấy an ủi, như thể chờ mây tan trăng sáng.

Thế nhưng lý do này lại không thể giải thích được sự thay đổi thái độ của cậu đối với Lương tổng.

Từ sau lần cả hai cùng tham gia giải chạy vượt chướng ngại nửa năm trước, ai cũng nhìn ra quan hệ giữa họ từ căng thẳng đối đầu dần dần trở nên hòa hợp, thậm chí nghe nói còn hay đi ăn riêng cùng nhau, có thể coi là bạn bè thân thiết.

Ngay hôm thứ sáu tuần trước, tại hội nghị đặt hàng, Trần tổng còn công khai ôm và cảm ơn Lương tổng vì những cống hiến to lớn. Vậy mà hôm nay lại thay đổi hẳn, suốt buổi họp chẳng thèm liếc mắt một cái, cũng không buồn nói thêm câu nào?

Chẳng lẽ lại xảy ra xích mích gì rồi?

Các lãnh đạo ngồi dưới chỉ dám lặng lẽ quan sát, thầm đoán rằng nếu thật có mâu thuẫn thì phần lớn chắc là từ phía Trần tổng, bởi thái độ của Lương tổng chẳng khác thường ngày, thậm chí khi bị Trần tổng cố tình tránh ánh mắt, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, anh cũng không hề tỏ vẻ khó chịu.

Haizz, vẫn là vị đại diện nhà đầu tư này chín chắn hơn nhiều.

Hòa giải thì không thể nào rồi, bởi giữa hai người luôn có một bầu không khí chẳng ai chen vào nổi. Vấn đề của họ chỉ có thể do chính họ tự giải quyết, chẳng ai muốn tự rước họa vào thân.

Mọi người chỉ mong mâu thuẫn ấy đừng ảnh hưởng đến sự ủng hộ của Thượng Phong với công ty, càng đừng tác động tới tiền thưởng cuối năm thì tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!