Chương 38: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, quả nhiên Trần Tễ không sao rời nổi giường.

Hai người ngủ thẳng tới trưa mới dậy, toàn thân Trần Tễ đau nhừ, thắt lưng như vừa bị xe cán qua, còn chỗ kia thì khó nói thành lời, khiến cậu bất giác nhớ lại đêm mười năm trước khi mình vừa mất trinh, vừa mất cả thể diện đàn ông trong cơn say.

Chỉ là tâm trạng lần này khác xa mười năm trước. Cậu không hề thấy tức giận hay xấu hổ, trái lại còn có chút phóng khoáng: "Làm 0 cũng không có gì to tát cả nhỉ… Không ngờ còn thấy khá là sướng." Thậm chí cậu còn nghĩ chắc làm thêm vài lần, quen rồi sẽ không còn đau nữa, chỉ còn lại niềm vui trọn vẹn, nghe nói là vậy.

Thế nhưng khi Lương Văn Kiêu hỏi cậu có muốn dậy đi làm không, cậu khó chịu đá cho tên cầm thú ấy một phát: "Biến đi, anh còn giống tư bản hơn cả em."

Lương Văn Kiêu xoa mái tóc rối bù mềm mại của cậu: "Đùa thôi, hôm nay là thứ bảy."

"Lương Văn Kiêu, anh đúng là không phải người." Trần Tễ chỉ vào đầu anh, rồi lại chỉ xuống dưới, "Cả chỗ này với chỗ kia… đều không phải."

Trọng tâm Lương Văn Kiêu lại lệch đi: "Sao không gọi anh Kiêu nữa?"

Trần Tễ hừ nhẹ: "Gọi chơi thôi, anh tưởng thật à."

"Vậy lần sau gọi ông xã chơi đi, anh đảm bảo sẽ không coi là thật."

Miệng thì nói "Anh mơ đi" nhưng mặt Trần Tễ lại đỏ bừng, chẳng rõ là vì nửa câu trước hay nửa câu sau.

Khi Lương Văn Kiêu hỏi trưa muốn ăn gì, vừa mở điện thoại định đặt đồ ăn, Trần Tễ bày ra vẻ kiêu ngạo: "Bếp dưới nhà đầy đủ thế kia, chỉ để trưng thôi à?"

"Không giấu gì em, anh chỉ biết dùng lò vi sóng, máy pha cà phê và máy rửa bát."

"Trời ạ, anh còn chẳng bằng em."

"Em biết nấu cơm sao?"

"Dĩ nhiên!"

Trần Tễ tự tin khoe hồi du học đã từng phải tự lập, tay nghề nấu nướng cực đỉnh, còn hào hứng nói sẽ truyền lại bí kíp gia truyền cho Lương Văn Kiêu.

Lương Văn Kiêu nghe theo, mở ứng dụng đặt mua nguyên liệu, nhưng càng nhìn danh sách, anh càng thấy sai sai: "Đây là bí kíp gì vậy? Sao lại có cả mì gói?"

"Mì gói chính là khách mời đặc biệt xuất hiện cuối cùng."

Thế là anh mua trứng, thịt xông khói, thịt hộp, ba loại xúc xích, ba loại phô mai, rau củ trộn, tương ớt Mexico và cả "khách mời" mì gói. Sau đó anh xuống bếp, vừa nấu vừa gọi video với siêu đầu bếp Terry vẫn đang lười biếng nằm trên giường, để được chỉ dẫn từng bước.

Cuối cùng nấu ra một nồi… mì gói hoa lệ.

Nguyên liệu quá nhiều, hai bát không đựng nổi, anh đành bê cả nồi lên phòng, mỗi người một cái bát không, tự múc ra ăn.

Trần Tễ vừa hít hà vừa ngồi dậy từ trên giường: "Đúng rồi, chính là mùi vị này! Khá lắm, lão Lương, lần đầu xuống bếp đã lĩnh hội được chân truyền của em rồi."

Lương Văn Kiêu bày một chiếc bàn trà nhỏ trên tấm thảm cạnh giường, đặt nồi mì lên đó, đem hai chiếc gối ôm xuống trải làm đệm ngồi.

Trần Tễ rời giường, ngồi xuống trước bàn trà, không kìm được mà bưng bát lên ngay.

Dù chỗ nào đó vẫn còn hơi đau, may mà gối ôm đủ dày và mềm.

"Cái này không phải lẩu bộ đội không kim chi sao?" Lương Văn Kiêu nhìn nồi bom calo trước mặt với vẻ thắc mắc.

"Hoàn toàn khác nhé!" Trần Tễ gắp một đũa to, hùng hồn nói: "Đây là công thức gốc, độc quyền, em tự mình nghiên cứu từng chút một đấy."

"Được rồi, siêu đầu bếp Terry, ngoài món này ra em còn biết làm gì?"

"Món này chưa đủ cho anh học chắc? Trong này còn có thể thêm cánh gà, hải sâm, bào ngư, hàu, cá ngừ hộp, cá mòi hộp… À đúng rồi, bò bít tết thì đừng, em thử rồi, dở lắm."

"Vậy nghĩa là em chỉ biết nấu mì gói?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!