Chương 36: (Vô Đề)

Nửa tiếng sau, Trần Tễ mặc áo khoác softshell và giày chạy bộ mẫu mới của Dược Dương mùa này, trên đầu đội chiếc mũ len màu vàng chanh, đứng bên con đường lớn gần công ty, khó chịu hỏi Lương Văn Kiêu.

"Trời lạnh thế này mà anh bắt em đi chạy bộ ban đêm ngoài trời á?"

Lương Văn Kiêu cũng trang bị đồ thể thao Dược Dương từ đầu đến chân, còn lấy trong xe ra hai đôi găng tay giữ ấm, đưa cho Trần Tễ một đôi, tự mình đeo vào: "Không phải em muốn xả stress sao? Có gì giải tỏa tốt hơn chạy bộ chứ?"

Trần Tễ nhướng mày, ném cho anh một ánh mắt đầy hàm ý: "Dĩ nhiên là có rồi."

Lương Văn Kiêu chỉ cười, không bắt chuyện theo hướng ấy, hỏi lại: "Dạo này em không thường vận động phải không?"

Trần Tễ bĩu môi: "Thừa lời, bận đến mức ngủ còn chẳng đủ nữa là."

"Vậy thì chắc chắn em chạy không lại anh."

"Chưa chắc đâu nhé."

"Không tin thì thử xem?"

Trần Tễ không thèm mắc bẫy, giả vờ r*n r* làm nũng: "Thôi mà, lão Lương, đừng dắt mũi em nữa, kiếm chỗ ăn đi cho rồi."

"Chạy cùng anh năm cây, xong sẽ có phần thưởng."

"Phần thưởng gì?" Trần Tễ bĩu môi, "Đừng nói là cái đó nhé, chạy xong em không còn sức đâu mà làm."

Lương Văn Kiêu dùng bàn tay đang đeo găng gõ nhẹ trán cậu: "Cái đầu còn vàng hơn cái mũ."

"Thế thì là gì?"

"Bí mật, chạy xong sẽ biết, ngoan nào."

Trần Tễ thở dài, trong lòng vẫn thấy miễn cưỡng, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn nghe lời, nhận găng tay đeo vào rồi nghiêm túc khởi động giãn cơ.

Thể lực Trần Tễ vốn rất tốt, bình thường chạy bán marathon không vấn đề, nếu tập luyện nghiêm túc thì chạy full marathon cũng không phải không thể.

Nhưng gần đây cậu quá bận, ăn uống thất thường, thiếu ngủ, lại lười vận động nên sức bền tụt dốc thê thảm, mới chạy được một lát đã thở hồng hộc.

Lương Văn Kiêu đã tính sẵn đường, hai người chạy vòng tròn hết năm cây, vừa khéo trở lại chỗ xe anh đỗ.

Vừa ngồi vào xe, Trần Tễ đã buồn bực kêu ầm lên: "Xong đời rồi, em yếu xìu luôn rồi, vừa nãy còn bị con Alaska vượt mặt nữa chứ."

Trong xe đã bật sẵn sưởi, ấm áp dễ chịu, Lương Văn Kiêu giúp cậu tháo mũ len: "Chó to vốn chạy nhanh hơn người, nhưng đó là Husky, không phải Alaska."

Trần Tễ vò tóc, ngửa mặt than trời: "Á, mắt cũng sắp mù rồi, tiêu em rồi."

Lương Văn Kiêu vặn nắp chai nước điện giải đưa cho cậu: "Dạo này em mệt quá, nghỉ ngơi không đủ, mai xong việc nhớ tranh thủ nghỉ bù, sẽ hồi phục thôi."

Trần Tễ ực ực uống nửa chai, đưa lại cho anh: "Anh cũng cực không kém, thế mà chạy nhàn nhã vậy, giả vờ à?"

"Anh làm bao nhiêu năm rồi, quen ở trạng thái áp lực cao, chịu được, trước giờ em có bao giờ khổ thế này đâu. Không chỉ mệt, tinh thần cũng căng thẳng, trước đó còn hết tiệc rượu này đến tiệc khác, hại thân lắm."

Nói rồi, anh đưa tay sờ eo cậu: "Để anh xem có bụng bia chưa nào."

Trần Tễ hất áo khoác, thoải mái để anh vén áo thể thao ôm sát, sờ bụng mình: "Đùa à, em chưa sa sút đến mức đó đâu."

Ngón tay anh chạm lên chiếc bụng phẳng lì, khẽ nhấn một cái: "Cũng ổn đấy, cơ bụng vẫn còn."

Nói rồi anh thu tay lại, nghiêng người sang giúp cậu cài dây an toàn: "Đi thôi, dẫn em đi xem phần thưởng sau năm cây chạy đêm."

"Đi đâu thế, thần thần bí bí, em đói rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!