Chương 34: (Vô Đề)

Hai ngày sau Lương Văn Kiêu đưa ra một bộ giải pháp vừa đáp ứng mục tiêu doanh số ngắn hạn, vừa giữ vững giá trị thương hiệu lâu dài. Trong đó, bốn bước quan trọng nhất là:

1. Tăng tốc điều tra tận gốc: thuê chuyên gia an ninh mạng phối hợp cùng cảnh sát điều tra, sớm tìm ra kẻ đứng sau văn bản bịa đặt, từ gốc rễ xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực với Trần Tễ và thương hiệu.

2. Tổ chức hội nghị kín với nhà phân phối: Trần Tễ đích thân đến các chi nhánh vùng, gặp gỡ nhà phân phối toàn quốc theo từng đợt. Nội dung trao đổi không phải chỉ để gỡ gạc ảnh hưởng xấu mà là công bố sớm mô hình "chuyển đổi từ nhà phân phối truyền thống sang nhà cung ứng dịch vụ địa phương" vốn dự định công bố tại hội nghị đặt hàng, đồng thời công bố chính sách hỗ trợ thương hiệu, thể hiện trọn vẹn thành ý của người đứng đầu.

3.

Mời ngôi sao làm gương mặt đại diện: lựa chọn nghệ sĩ đỉnh lưu có lượng người hâm mộ khổng lồ, mượn sức ảnh hưởng và độ nhiệt của fandom để làm loãng dư luận tiêu cực, đồng thời củng cố niềm tin cho nhà phân phối nhờ khả năng bán hàng của nghệ sĩ. Người được chọn đã có, là Đồng Dĩ Nặc, một trong những nhân mạch giới giải trí của Lương Văn Kiêu.

4. Xây dựng câu chuyện doanh nghiệp gia tộc: cụ thể là khai thác hình ảnh anh trai của Trần Tễ — Trần Bái, nhà vật lý thiên văn, qua đó truyền tải một câu chuyện tích cực: "Anh cả ngẩng đầu nhìn trời sao, ôm hoài bão khoa học rộng lớn; em trai vững bước dưới đất, tiếp quản gia nghiệp, gánh trên vai sứ mệnh phục hưng thương hiệu."

Mục thứ nhất không cần bàn cãi, lập tức triển khai.

Với mục thứ hai, trước đây Trần Tễ cực ghét việc phải tiếp xúc với nhà phân phối, nhưng lần này cậu lại rất thoải mái chấp nhận, không hề phản đối.

Tuy vậy, có lãnh đạo lo ngại hình ảnh cậu đang vướng thị phi, không thích hợp đại diện công ty xuất hiện, sợ rằng chỉ cần một sơ suất nhỏ trong giao tiếp cũng có thể phản tác dụng.

Một phe khác thì ủng hộ hết mình, cùng Lương Văn Kiêu cho rằng lúc này chính Trần Tễ đứng ra mới thể hiện được tinh thần gánh vác, tin rằng khả năng giao tiếp cùng sức hút cá nhân của cậu nếu được phát huy đúng cách, hoàn toàn có thể thuyết phục những nhà phân phối vẫn còn đang do dự.

Cuối cùng, Trần Tễ kiên định giữ vững quyết tâm tự mình ra mặt, bộ phận kinh doanh và các chi nhánh vùng lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Với mục thứ ba, chuyện mời minh tinh làm đại diện từng là một thất bại nổi tiếng, thậm chí còn được ghi vào sách giáo khoa quản trị kinh doanh. Chưa kể, chi phí đại diện sẽ phải ứng trước từ ngân sách năm sau, bởi vậy một số lãnh đạo không đồng ý.

Nhưng Trần Tễ vẫn chọn tin vào Lương Văn Kiêu, trong mắt cậu, đây là nước cờ một công đôi việc, vừa giải quyết vấn đề trước mắt, vừa tạo ra một ví dụ điển hình tích cực để xóa nhòa thất bại trong quá khứ của công ty.

Đến mục thứ tư, Trần Tễ có phần lưỡng lự, không muốn kéo anh trai vốn chỉ chuyên tâm nghiên cứu, sống khiêm nhường vào chuyện này.

Nào ngờ Lương Văn Kiêu thẳng thắn trước mặt mọi người: "Amber đã liên lạc với Trần Bái rồi, anh ta rất sẵn lòng phối hợp."

Trần Tễ kinh ngạc: "Anh… làm sao mà liên lạc được?"

Lương Văn Kiêu điềm nhiên: "Trần Bái là cổ đông của công ty, dù đã ký thỏa thuận đồng hành, trao quyền biểu quyết trong hội đồng quản trị cho cậu, nhưng tên anh ta vẫn có trong danh sách cổ đông, đương nhiên chúng ta có thể liên lạc."

Trần Tễ chỉ thấy đầu óc quay cuồng, dở khóc dở cười, cứ như thể bí mật về "bạn giường" của cậu bỗng dưng vượt qua cậu, trực tiếp quen biết cả gia đình cậu vậy.

Nhưng Trần Tễ không tiện nổi giận ngay lúc đó, vì trước mặt còn cả chục đôi mắt của các lãnh đạo đang dõi theo. Ai nấy đều ngạc nhiên trước nước cờ bất thường này của Lương Văn Kiêu, đồng thời cũng chờ xem phản ứng của ông chủ.

Trần Tễ nghiến răng, nuốt hết ân oán riêng tư, lấy đại cục làm trọng, gật đầu: "Được, vậy phần việc sau này giao cho Lương tổng."

Còn hai mươi ngày nữa là đến hội nghị đặt hàng.

Trần Tễ và Lương Văn Kiêu tách ra mỗi người một đầu việc.

Trần Tễ phụ trách họp kín với nhà phân phối, nghĩa là trong vòng mười ngày phải đi hết bảy khu vực trên cả nước. Ở những vùng trọng điểm còn phải tổ chức hai đến ba buổi, không chỉ bàn chuyện chính thức với rắn địa phương mà còn phải cụng ly, kết giao tình cảm.

Những buổi rượu chè xã giao kiểu này trước nay đều do giám đốc các chi nhánh vùng đứng ra, không cần đến đích thân tổng giám đốc tập đoàn xuất hiện, nhưng lần này đặc biệt, Trần Tễ buộc phải tự mình đi.

Lương Văn Kiêu phụ trách toàn bộ việc liên quan đến ngôi sao đại diện, từ đàm phán, ký hợp đồng đến quay quảng cáo. Đồng thời trong lúc CEO đi công tác, anh còn phải thay mặt điều hành, ngồi ở tổng bộ nắm toàn cục.

Thông thường, việc ký hợp đồng đại diện không cần anh đích thân ra tay, bộ phận thị trường hay quan hệ công chúng đều làm được. Nhưng vấn đề là lần này quá gấp, từ ký kết đến quay hình thường mất khoảng hai tháng, trong khi Dược Dương chỉ có đúng hai mươi ngày.

Hai người bận rộn đến kiệt sức, mỗi ngày đều ép hết sạch thời gian và tinh lực, ngoài trao đổi công việc, ngay cả một cuộc gọi nhàn rỗi cũng không có.

Có lần Lương Văn Kiêu gọi cho Trần Tễ để bàn đối sách trước chính sách đặt hàng của đối thủ, người bắt máy lại là vệ sĩ, báo rằng Trần tổng uống quá nhiều, đang nghỉ ngơi, tối còn một cuộc hẹn nữa.

Lương Văn Kiêu xót xa nhưng chẳng giúp được gì, chỉ có thể dặn vệ sĩ chuẩn bị sẵn thuốc giải rượu cho cậu.

Lại có lần Trần Tễ gọi cho Lương Văn Kiêu để bàn về việc mở quyền truy cập nền tảng phân tích dữ liệu cho nhà phân phối, nhưng điện thoại chuyển đến thư ký phòng làm việc. Kelly nói Lương tổng đang trên máy bay, anh đích thân đi Hoành đ**m gặp ngôi sao kia, cố gắng tranh thủ bắt đầu quay hình ngay trước khi hoàn tất quy trình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!