Chương 32: (Vô Đề)

Phòng PR của Dược Dương lập tức phản ứng, nhanh chóng dập lửa khắp mạng, nhưng dấu vết lan truyền của tài liệu kia đã phủ khắp các nền tảng mạng xã hội lớn và vô số nhóm chat, căn bản không thể nào xóa sạch.

Nếu là ngành khác hay ông chủ công ty khác, sự quan tâm của dân mạng chắc hẳn cũng không bùng nổ đến thế. Nhưng Dược Dương lại là thương hiệu trực diện với người tiêu dùng, mức độ phổ biến trong nước rất cao, mà Trần Tễ còn là cái tên được chú ý dạo gần đây – "phú nhị đại nhan sắc đỉnh cao của giới thương nghiệp". Tài liệu đó toàn ảnh và chuyện đời tư, chẳng khác nào chiều trọn sở thích tò mò của công chúng với một nhân vật như Trần Tễ.

Các yếu tố cộng dồn, việc "Bộ mặt thật của CEO Dược Dương – Trần Tễ" bị đẩy thành chủ đề nóng toàn mạng.

Trong con mắt lạnh lùng của giới tư bản, người đứng đầu doanh nghiệp vốn không được có quyền riêng tư, đời tư cá nhân của CEO luôn là một trong những điều quan trọng mà các quỹ đầu tư sẽ rà soát trước khi xuống tiền.

Ngay từ giai đoạn Thượng Phong tiến hành thẩm định Dược Dương, đội ngũ của Lương Văn Kiêu đã càn quét toàn mạng, thu thập kỹ càng thông tin cá nhân về Trần Tễ, thậm chí còn xét đến cả quá khứ du học của cậu, không bỏ sót bất kỳ nền tảng mạng xã hội nước ngoài nào.

Công bằng mà nói, Trần Tễ thật sự từng là kiểu công tử ăn chơi, du học Mỹ nhiều năm, độ tuổi đôi mươi thích chơi siêu xe, sưu tầm đồng hồ, thường xuyên lui tới quán bar, trai gái đều quen. Trước khi tiếp quản công ty gia đình, cậu cũng chưa từng che giấu sự phóng túng ấy, những gì cậu phô bày trên mạng xã hội quả thật rất dễ bị soi mói.

Lương Văn Kiêu vốn hiểu rõ điểm này, thế nên sau khi Thượng Phong rót vốn vào Dược Dương, anh đã lập tức yêu cầu Trần Tễ xóa sạch mọi nội dung rủi ro trên tất cả nền tảng mạng xã hội trong và ngoài nước, tránh bị kẻ khác lợi dụng. Công việc này anh còn đích thân giám sát để đảm bảo không có sơ hở.

Chính vì vậy, khi thấy tài liệu kia anh mới giật mình, không phải vì "lịch sử đen" của Trần Tễ quá mức tệ hại, mà bởi trong đó có rất nhiều thứ ngay cả anh cũng chưa từng thấy.

Những tấm ảnh Instagram đã bị xóa hơn một năm, những tương tác trong phần bình luận với bạn bè Instagram, lời đồn trong nhóm du học sinh và nhiều chuyện cũ chưa từng xuất hiện trước mắt anh… bỗng dưng lặng lẽ bị gom lại trong một tài liệu bóc phốt. Thêm mắm dặm muối vài chi tiết, chỉ trong một đêm lan khắp toàn mạng.

Cả quá trình giống như có đôi mắt vô hình luôn rình rập trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội đâm một nhát chí mạng vào sau lưng Trần Tễ.

Khiến người ta lạnh sống lưng.

Điều khiến Lương Văn Kiêu càng cảnh giác hơn là mức độ đào bới Trần Tễ trong tài liệu kia thậm chí còn chi tiết và cặn kẽ hơn cả một đội ngũ thẩm định hàng đầu của quỹ đầu tư lớn trong nước.

Khác với lần suýt dính lùm xùm ảnh nóng đầu năm, lần này trước khủng hoảng hình ảnh bất ngờ, Trần Tễ đã ý thức rõ đây là trách nhiệm của mình, cậu quyết định không thể tiếp tục phó mặc cho Lương Văn Kiêu giải quyết thay.

Dù vậy, cậu cũng không thấy mình có lỗi, bởi nội dung trong tài liệu chỉ là đời tư trước kia: siêu xe, đồng hồ, tiệc tùng, bạn bè chơi bời, hồ bơi bãi biển… ngoài những điều đó thì không có gì liên quan đến chuyện bại hoại đạo đức hay vết nhơ. Tất cả chỉ là kẻ giấu mặt cố ý xuyên tạc và bôi nhọ.

Điều đó khiến cậu vừa giận dữ vừa ấm ức, không biết xả đi đâu.

Trần Tễ quyết định sẽ đối mặt trực diện.

Sáng sớm đến công ty, Trần Tễ gọi điện cho Amber, đòi mật khẩu tài khoản weibo của mình, chuẩn bị tự tay đăng bài vạch mặt kẻ đứng sau, từng điểm từng điểm phản bác lại những thông tin sai sự thật trong tài liệu kia.

Amber khuyên Trần Tễ bình tĩnh, nói bộ phận PR đang họp để bàn hướng giải quyết. Trần Tễ đang nổi nóng, gắt lên hỏi sao họp mà không gọi cậu, không có người trong cuộc thì họp hành ra kết quả gì.

Trần Tễ còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã đổi sang giọng điềm tĩnh, trầm ổn của Lương Văn Kiêu: "Trần tổng, cậu đừng vội, tuyệt đối đừng phản ứng công khai, nửa tiếng nữa tôi qua chỗ cậu."

Nghe thấy giọng nói ấy, Trần Tễ im lặng.

Lần này cậu không muốn giao hết cho Lương Văn Kiêu, nhưng cũng biết bản thân không có chuyên môn và kinh nghiệm xử lý khủng hoảng công chúng như anh.

Lúc này Lương Văn Kiêu còn đang họp với bộ phận PR, mình mà xen vào chỉ càng rối thêm, Trần Tễ nuốt xuống cơn giận, đáp một tiếng "được".

Nửa tiếng sau, Lương Văn Kiêu bước vào văn phòng cậu.

Khoảng thời gian chờ đợi, Trần Tễ không ngồi yên, cậu đang viết nháp cho bài weibo của mình. Dù tức đến nỗi muốn đánh người, gõ bàn phím như sắp tóe lửa, nhưng lời lẽ cậu gõ ra vẫn giữ được sự chừng mực, chỉ tập trung đối chiếu từng chi tiết trong tài liệu để làm rõ sự thật, phản bác thông tin bịa đặt, tuyệt đối không công kích cá nhân kẻ đứng sau.

Lương Văn Kiêu lướt nhanh qua bản nháp ấy rồi nói với cậu: "Bộ phận PR và pháp vụ đang soạn tuyên bố chung, rất nhanh sẽ công bố, lúc này để công ty lên tiếng thay cậu là tốt nhất, tài khoản cá nhân của cậu tuyệt đối không nên phát biểu."

Trần Tễ không đồng ý, trên màn hình máy tính của cậu đang mở sẵn tài liệu bôi nhọ kia, chỉ cần nhìn thôi là máu nóng lại dồn lên: "Thông cáo công ty nhạt nhẽo muốn chết, ai thèm đọc chứ! Người ta tin có ảnh mới là thật, cái tài liệu ngu xuẩn này toàn là ảnh, mà chuyện thì dựng như thật. Nếu tôi không phải đương sự, đến tôi cũng tin mất."

Lương Văn Kiêu: "Chính vì vậy cậu càng không thể vội vàng tự minh oan, nếu cậu trực tiếp lên tiếng chỉ càng khiến sự việc thêm rôm rả, lan nhanh hơn, rộng hơn, rơi vào vòng luẩn quẩn."

Trước khi gặp Lương Văn Kiêu, Trần Tễ ngập tràn tức giận, nỗi ấm ức chỉ chiếm chưa đến một phần trăm cảm xúc, bị cậu bỏ qua chẳng thèm để ý. Nhưng lúc này, khi đối diện với Lương Văn Kiêu, nỗi ấm ức ấy lại như hạt nở gặp nước, phồng to không cách nào kìm lại, nhanh chóng chiếm trọn cả lồng ngực.

Cậu khoác lên vẻ mặt lạnh lùng, như thể đao thương bất nhập: "Anh cũng đọc rồi, anh tin không?"

Lương Văn Kiêu lắc đầu: "Không tin."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!