Chương 31: (Vô Đề)

Trong thời gian căn loft giải trí của Trần Tễ đang sửa sang, cậu và Lương Văn Kiêu vẫn duy trì mối quan hệ "hỗ trợ lẫn nhau", chỉ là chỗ hẹn không cố định chút nào.

Ban đầu Trần Tễ thường lấy danh nghĩa công việc để đưa Lương Văn Kiêu về nhà, hai người cùng ăn tối rồi vào phòng bàn công việc, khóa cửa lại ở riêng một hai tiếng đồng hồ.

Nhưng làm vậy nhiều lần cũng không tiện. Một mặt, mẹ và anh trai nghe nói cậu thường đưa Lương Văn Kiêu về bàn công việc thì tỏ ra quan tâm quá mức, lo lắng chẳng may công ty gặp chuyện, sợ cậu phải một mình chống đỡ. Mặt khác, chú Ngô và dì Huệ thỉnh thoảng lại gõ cửa mang trái cây và điểm tâm vào, hoàn toàn phá hỏng hứng thú của Trần Tễ.

Có lần cả hai đang mải mê, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa làm Trần Tễ hoảng hốt buông tay, suýt nữa ngã đè lên người Lương Văn Kiêu.

Phòng làm việc không còn đủ an toàn, Trần Tễ quyết định đổi địa điểm.

Lương Văn Kiêu gợi ý đi khách sạn, Trần Tễ nóng đầu liền đồng ý.

Giường lớn ở khách sạn quả thật thoải mái, nhưng cũng quá nguy hiểm, cả hai suýt chút nữa đã tiến tới bước cuối cùng, Trần Tễ bật dậy vào phút chót, may mắn giữ được phòng tuyến cuối cùng của mình.

Sau lần đó, cậu không còn đồng ý với đề nghị đi khách sạn nữa, càng kiên quyết không chịu tới nhà Lương Văn Kiêu, sợ bản thân không đủ vững lòng, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị người đàn ông đầy mưu mô này kéo ngã xuống giường.

Ăn mặn đã mười năm, kinh qua trăm trận, đây là lần đầu tiên Trần Tễ vì chuyện này mà rơi vào rối rắm, thậm chí còn nghi ngờ bản thân có bệnh.

Mà đúng là nan giải thật, cậu vừa muốn cùng Lương Văn Kiêu vui chơi hết mình, lại vừa kén chọn đủ điều về địa điểm. Chỗ nào không an toàn thì bỏ qua, không kín đáo thì thôi luôn, mà chỗ quá thoải mái cũng không dám chọn.

Hai người đàn ông độc thân, có tiền, vậy mà lại không tìm nổi một nơi để "chơi trò bắn súng".

Lương Văn Kiêu chiều theo những khắt khe và rối rắm của cậu, giống như thợ săn, trước khi con mồi mất cảnh giác sẽ không vội thu lưới.

Cuối cùng Trần Tễ quyết định dời sang căn hộ khác trong cùng tòa chung cư với căn loft đang sửa. Với cậu, đó là lãnh địa riêng, nơi cậu có toàn quyền quyết định.

Lương Văn Kiêu cảm thấy cách làm này đúng là thần kinh rung rinh, nhưng vẫn đồng ý.

Căn hộ ấy có cùng thiết kế với căn loft đang sửa, chỉ khác là ở tầng thấp hơn, được chủ đầu tư hoàn thiện sẵn, bên trong không có đồ đạc gì, chỉ có đèn. Thế nhưng cả hai đều thấy đèn quá xấu nên không muốn bật lên, lần nào cũng làm trong bóng tối.

Hai người thường ngồi bên cửa sổ, mượn ánh trăng để quấn quýt bên nhau, rồi lại lén lút tìm một góc khuất ngoài tầm mắt người khác mà dùng tay an ủi đối phương.

Một tối nọ, khi cả hai đang hôn nhau say đắm bên cửa sổ, bầu không khí dần trở nên nóng bỏng thì tiếng chuông điện thoại của Trần Tễ bất ngờ vang lên, cắt ngang tất cả.

Đó là cuộc gọi từ mẹ Trần gọi từ London, Lương Văn Kiêu chủ động dừng lại, kiên nhẫn chờ Trần Tễ nghe điện thoại.

Trần Tễ chỉnh lại quần, bấm nút nhận rồi áp máy lên tai.

Căn phòng tối quá mức yên tĩnh, đến nỗi Lương Văn Kiêu nghe rõ mẹ Trần Tễ gọi cậu bằng cái tên Thuỵ Thuỵ thân mật.

Thật sự là một cái tên rất dễ thương.

Khóe môi Lương Văn Kiêu bất giác cong lên.

Trong ánh trăng, Trần Tễ thấy anh đang cười, lập tức biết anh đã nghe thấy biệt danh của mình, cậu hơi ngượng, lập tức xoay người đi, chỉ để lại cho Lương Văn Kiêu một bóng lưng.

Lương Văn Kiêu cứ thế lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy, kiên nhẫn đợi cậu nói chuyện xong.

Mẹ Trần gọi để bàn về chuyến du lịch gia đình sang Úc, anh cả và chị dâu khó khăn lắm mới thu xếp được thời gian, vậy mà cậu hai – người trước kia thích đi chơi nhất – lại nói không thể tham gia.

Trần Tễ giải thích trong điện thoại rằng quý 4 là giai đoạn nước rút cuối năm, cậu là sếp nên phải ở lại làm gương cho ban điều hành và toàn bộ nhân viên.

Mẹ khen cậu chững chạc hơn nhiều so với trước đây, nhưng cũng xót con trai vất vả, còn cảm thán: "Thời cha con còn làm cũng đâu bận đến vậy."

Trần Tễ liền tranh thủ "nói xấu sau lưng": "Cũng tại Lương Văn Kiêu hết, không có việc gì lại PUA con, cả ngày lẫn đêm đều đẩy thêm việc, nhiều lúc con chẳng phân biệt nổi ai mới là ông chủ, cứ như con đang làm công cho anh ta vậy."

Câu nói vừa dứt, một cánh tay từ sau vòng qua ôm chặt lấy eo cậu, cả cơ thể áp sát, bất ngờ cắn nhẹ lên vành tai không nghe điện thoại của cậu.

"Hừ… Đúng là không nên nói xấu sau lưng người ta, hậu quả nặng nề thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!