Chương 26: (Vô Đề)

Trần Tễ ra mở cửa, bên ngoài là một nhân viên phục vụ, tay bưng một đĩa trái cây lớn, nói là do Tào tổng gửi tới.

Trần Tễ nhận lấy, ngoài mặt vẫn lịch sự cảm ơn nhưng trong lòng thì tức đến mức chửi thầm, hận không thể tống cái đầu heo của ông ta sang châu Phi khai phá thị trường mới.

Cậu bưng đĩa trái cây đóng cửa lại, xoay người liền thấy Lương Văn Kiêu đã thay một chiếc áo choàng màu trắng từ phòng tắm bước ra, hóa ra khách sạn này có áo choàng, chỉ là không treo trong tủ mà lại để trong phòng tắm.

Lương Văn Kiêu trông thản nhiên như không có chuyện gì, ánh mắt bình tĩnh đảo qua Trần Tễ một vòng, đưa ra gợi ý: "Quần áo cũng khá vừa, giày không cần thay, đôi giày này đi cùng bộ vest kia cũng hợp lắm."

Trần Tễ tiện tay đặt đĩa trái cây lên bàn, cũng đưa mắt nhìn Lương Văn Kiêu từ trên xuống dưới. Anh mặc áo choàng trắng, bên dưới là quần trắng, chân lại mang giày da đen, nhìn tổng thể cũng không khó coi, nhưng vẫn có chút buồn cười.

Thật ra cậu rất muốn vén vạt áo choàng kia lên xem thử "khẩu súng" ban nãy có còn đó không, nhưng tiếc là không kịp nữa, dưới lầu còn có lễ ký kết đang chờ mình.

Trần Tễ mang giày vào, soi gương chỉnh lại quần áo trên người, rửa tay xong quay ra, không nhịn được liếc Lương Văn Kiêu thêm một lần, hơi ngờ ngợ những gì vừa xảy ra có phải chỉ là ảo giác của mình.

Cậu bước đến trước mặt Lương Văn Kiêu, giả vờ trêu chọc khẽ vuốt má anh: "Trái cây để lại cho anh ăn, chờ tôi về nhé."

Khóe môi Lương Văn Kiêu cong nhẹ: "Đừng làm bẩn quần áo của tôi đấy."

Trần Tễ ném cho anh một nụ cười mang theo chút khiêu khích, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Sau khi Trần Tễ đi, Lương Văn Kiêu hít sâu một hơi rồi lại nặng nề thở ra, c** đ* bước vào phòng tắm dội nước lạnh.

Trong quan hệ giữa đội ngũ đầu tư và nhân sự cốt lõi của doanh nghiệp được rót vốn đáng lẽ phải giữ một khoảng cách thích hợp, tuyệt đối không nên phát triển bất cứ mối quan hệ riêng tư nào có thể ảnh hưởng đến phán đoán thương mại. Đây là quy tắc trong giới quỹ đầu tư tư nhân, cũng được ghi rõ trong sổ tay quản lý rủi ro của Thượng Phong.

Lương Văn Kiêu luôn là người lý trí, anh hiểu rất rõ rằng trước khi rút khỏi Dược Dương, mình không nên bước vào vùng cấm cùng Trần Tễ.

Thế nhưng anh vẫn buông lỏng để Trần Tễ hôn mình thêm một lần nữa, thậm chí khi suýt chút nữa mất kiểm soát, anh còn tự lừa mình bằng một cái cớ vụn vặt, rằng đây chỉ là bản năng sinh lý, không hề liên quan đến tình cảm.

Nước lạnh xối xuống người, tạm thời dập tắt ngọn lửa khao khát mà Trần Tễ vừa khơi lên, cũng khiến đầu óc Lương Văn Kiêu tỉnh táo trở lại.

Tuy nhiên, tận sâu trong lòng, một khao khát kín đáo hơn đã bị khơi dậy, dai dẳng mãi chẳng thể dập tắt.

Chuyện bản năng động vật chỉ là cái cớ, anh rất rõ mình thực sự muốn gì.

Anh biết đây sẽ là một cuộc phiêu lưu lớn.

Anh tin mình đủ khả năng kiểm soát, phân tách rõ ràng giữa công việc và tình cảm trong đầu, biến nó thành một trò chơi, nhưng cũng không chỉ dừng lại ở một trò chơi.

Anh có thể tiếp tục tự lừa dối bản thân.

Nhưng anh không muốn lừa mình nữa.

***

Trần Tễ xuống lầu một mình, cậu quay lại hội trường ký kết, Amber và Daniel đã đứng sẵn ngoài cửa, vừa thấy cậu liền bước tới.

Amber khen sếp nhà mình mặc bộ vest này khá vừa vặn, đưa ngay cho cậu một tập tài liệu: "Đây là dàn ý phỏng vấn tôi vừa trao đổi với phóng viên kia, trong đó đã chuẩn bị vài câu trả lời tham khảo cho anh, anh xem qua nhé."

Còn Daniel – trợ lý trung thành của Lương Văn Kiêu – thì hỏi: "Trần tổng, thế còn Lương tổng nhà chúng tôi đâu ạ?"

Trần Tễ vừa mở tài liệu Amber đưa vừa đáp: "Lương tổng cho tôi mượn quần áo nên giờ anh ấy không có gì để mặc, đành phải ở trên phòng chờ."

Daniel nghe xong thì lộ vẻ ngượng ngập, cảm thấy câu này có gì đó là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.

Thấy thế, Trần Tễ liền vội vàng chữa cháy: "Lương tổng của các cậu kiêu quá, mặc đồ của tôi mà còn chê xấu, trốn trong phòng không chịu ra."

Câu này vừa thốt ra, đến Amber cũng phải gượng gạo, thầm nghĩ lần sau nhất định phải nhắc thư ký chuẩn bị sẵn cho sếp thêm một bộ vest, tránh tình huống khó xử như hôm nay.

Khoác lên người bộ vest của Lương Văn Kiêu, Trần Tễ dự lễ ký kết, còn đứng trước ống kính truyền hình trả lời phỏng vấn, cậu cảm thấy hôm nay mình thể hiện quá tốt, hệt như có cố vấn chiến lược nhập vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!