Lễ ký kết được tổ chức ngay trên sân khấu, về lý thuyết thì Trần Tễ chỉ cần mặc chỉnh tề phần trên là đủ để lên hình.
Lương Văn Kiêu cởi áo vest đưa cho cậu mặc thử nhưng không hợp lắm, bộ vest xanh đậm này kết hợp với sơ mi trắng trên người anh thì đẹp, nhưng mặc ngoài chiếc polo màu kem của Trần Tễ lại chẳng ăn nhập chút nào. Về size thì vẫn ổn, nhìn qua không hề lạc điệu, chỉ hơi rộng một chút.
Tào Chí Hoành lại tự mình xen vào: "Ôi, hình như kiểu dáng không hợp lắm, chắc phải đổi sang bộ nào dáng thoải mái hơn, màu sáng một chút. Amber, chỗ đông người thế này, thử hỏi thêm vài bộ cho Trần tổng mặc xem sao?"
Tâm trạng vừa mới được Lương Văn Kiêu dỗ dành xong, Trần Tễ lại sắp bùng nổ, cậu lạnh lùng quét mắt sang ông dượng: "Cháu có tính sạch sẽ, không tùy tiện mặc đồ của người khác."
Tào Chí Hoành khựng lại, nhận ra Trần Tễ đã giận, vội cười gượng tìm lối thoát cho mình, tiện tay đẩy trách nhiệm sang Amber: "À, đúng rồi, mặc đồ người khác cũng không thoải mái, vậy chi bằng cử người đi mua bộ mới đi, Amber, ý cô thế nào?"
Amber cũng khó xử, chỉ có thể quay sang xin ý kiến: "Trần tổng, anh xem…"
Trần Tễ lại nhìn sang Lương Văn Kiêu.
Lần này anh không nói gì, chỉ tỏ ý để cậu tự quyết.
Trong lòng đã có chủ ý, Trần Tễ hơi hất cằm, ra lệnh cho Tào Chí Hoành: "Tào tổng, nhờ dượng thuê cho cháu một phòng, cháu muốn thay đồ."
Tào Chí Hoành hiểu lầm ý cậu: "Được, dượng đi sắp xếp ngay, Amber, nhanh cho người đi mua quần áo rồi mang đến…"
"Không cần mua nữa." Trần Tễ ngắt lời, "Tôi mặc đồ của Lương tổng cũng được, Lương tổng, anh không phiền chứ?"
Lương Văn Kiêu mỉm cười nhàn nhạt, thoải mái đáp: "Không phiền."
Tào Chí Hoành – một gã đàn ông thẳng như sắt thép, thậm chí còn thấy may mắn vì Lương Văn Kiêu chịu giúp, lập tức xoay người đi thu xếp phòng, còn nghĩ đến việc nhờ khách sạn chuẩn bị thêm đĩa trái cây để tỏ ra mình chu đáo.
Trong khi đó Amber lặng lẽ sững sờ.
Sếp, anh vừa mới nói mình có tính sạch sẽ, không mặc đồ người khác mà…
Với lại, Lương tổng, anh cũng rộng rãi quá rồi…
Năm phút sau, Trần Tễ cầm trên tay thẻ phòng khách sạn, gọi Lương Văn Kiêu cùng đi lên thay đồ.
Amber cảm thấy vì trách nhiệm công việc mình nên đi theo, để có gì còn kịp thời hỗ trợ, nhưng nghĩ đến cảnh hai người đàn ông thay đồ, mình đứng đó cũng bất tiện, cô đành cầu cứu Daniel, nhờ cậu ta đi cùng.
Ai ngờ Trần Tễ phất tay cho Daniel quay về: "Chuyện nhỏ thế này không cần theo, cậu đi lo việc khác đi."
Hai người đàn ông nối gót bước vào thang máy, đứng cạnh nhau, Trần Tễ quẹt thẻ phòng, đèn số tầng tự động sáng lên, cửa thang máy khép lại.
Trần Tễ đút tay vào túi, vẻ mặt thản nhiên, nhưng khi mở miệng lại cố làm ra vẻ bông đùa: "Mở phòng này chỉ để mượn đồ anh mặc thôi, không có ý gì khác đâu."
Lương Văn Kiêu giơ tay nhìn đồng hồ, nghiêm túc đáp: "Ừ, có ý khác cũng không đủ thời gian."
Trần Tễ: "Lương tổng nói vậy rất dễ khiến người ta nghĩ sang chuyện khác đấy."
Lương Văn Kiêu: "Ý tôi là, nếu giờ mới đi mua quần áo thì không kịp."
Trần Tễ: "Thế à?"
Lương Văn Kiêu: "Còn hai mươi phút nữa là lễ ký kết bắt đầu rồi."
Trần Tễ: "Ồ, vậy thì đúng là không kịp, mà nếu có ý khác, ít ra cũng phải một tiếng chứ nhỉ."
Lương Văn Kiêu: "Một tiếng? Cũng chưa chắc đủ."
Trần Tễ há miệng, còn chưa kịp nghĩ phải đáp lại thế nào thì thang máy dừng lại, đưa hai người đến tầng phòng đã đặt.
Lương Văn Kiêu đưa tay giữ cửa, ra hiệu Trần Tễ đi trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!