Chương 24: (Vô Đề)

Việc hợp tác phát triển khu công nghiệp giữa Dược Dương và hai đối tác Thượng Phong, Bảo Doanh cuối cùng cũng đã ngã ngũ. Trần Tễ dẫn theo đội ngũ nòng cốt của dự án trở về quê nhà Chiết Giang để tham dự lễ ký kết.

Lương Văn Kiêu cũng đi cùng, nhưng lần này anh không đại diện cho Thượng Phong, chỉ xuất hiện với tư cách người trung gian đứng sau.

Theo lời anh nói với Trần Tễ: "Sau khi công ty liên doanh được thành lập, tôi sẽ không tham gia vào việc vận hành, nhưng nếu người của Dược Dương hay Thượng Phong gặp vấn đề, tìm đến tôi thì tôi sẽ cố gắng giúp giải quyết."

Trần Tễ bình luận: "Nếu anh mà yêu đương cùng lúc với nhiều người, chắc chắn sẽ dỗ được tất cả vui vẻ, bán họ rồi họ vẫn sẵn lòng giúp anh đếm tiền."

Lương Văn Kiêu bật cười: "Tôi cần nhiều "thuyền" thế làm gì? Một chiếc là đủ rồi."

Trần Tễ trêu lại: "Hóa ra anh cũng cần "thuyền" cơ đấy, tôi cứ tưởng anh muốn neo cả đời trên bờ, cô đơn đến già cơ."

Lương Văn Kiêu: "Cần chứ, chỉ là con thuyền tôi muốn lên lại không chịu phối hợp thôi."

Trần Tễ ngạc nhiên: "Anh có con thuyền muốn bước lên thật à?"

Lương Văn Kiêu gật đầu: "Có chứ, chẳng lẽ cậu không có?"

Trần Tễ lúng túng: "… Không có."

Cậu chỉ một lòng lo cho sự nghiệp, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện yêu đương.

Khoan đã, sao càng nói càng mơ hồ thế này? Ý Lương Văn Kiêu là đang nói đến chuyện tình cảm đúng không?

Trần Tễ tự thấy mình đúng là rảnh rỗi, ăn no rửng mỡ lại đi hỏi anh ta mấy chuyện này, ai ngờ vừa hỏi mới biết, hóa ra anh ta cũng có "con thuyền" muốn bước lên, nghe giọng điệu thì giống như đơn phương.

Trần Tễ ơi Trần Tễ, người đàn ông mày muốn lên giường lại không muốn để mày làm thế, trong lòng anh ta đã có người khác rồi. Thế này mày đã vui chưa?

Lễ ký kết ba bên được tổ chức tại một khách sạn gần khu đất dự định xây dựng khu công nghiệp, vốn dĩ cũng chính là địa điểm nhà máy đầu tiên của Dược Dương. Nghe nói đoàn Bảo Doanh ở ngay khách sạn này, còn Thượng Phong và Dược Dương thì chọn khách sạn hợp tác riêng của mỗi công ty.

Trước lễ ký kết, Trần Tễ dẫn đội ngũ quay về địa bàn cũ một chuyến, Lương Văn Kiêu không ở cùng khách sạn với họ nhưng cũng cố tình ghé qua xem.

Đã nhiều năm Trần Tễ chưa trở lại nhà máy này, ký ức của cậu về nơi này dừng lại từ khi còn rất bé. Tối qua trò chuyện với gia đình trong nhóm chat, mẹ còn nhắn: "Lần cuối cùng về quê hương, kiểu gì cũng có chút bùi ngùi, nhớ chụp thêm ảnh làm kỷ niệm."

Nhưng sự thật chứng minh thế hệ trẻ giờ đây không còn nặng lòng với cố hương như vậy, ít nhất thì Trần Tễ chẳng có cảm xúc ấy.

Họ đến đúng lúc thành phố vừa tạm biệt chuỗi ngày mưa dầm dề, đón một ngày nắng hiếm hoi giữa mùa mưa, ánh nắng chiếu xuống khiến những dây leo trên tường trở nên xanh mướt, che đi vẻ cũ kỹ xuống cấp của tòa nhà.

Trần Tễ đi dạo quanh khuôn viên, cố gắng khơi dậy một chút cảm xúc nhớ nhung nhưng chẳng tìm được bao nhiêu, chỉ thoáng nhớ về người cha đã khuất, trong lòng thầm khen ngợi tầm nhìn xa trông rộng của ông ngày trước.

Mảnh đất vốn là nhà máy vùng ven, giờ đã trở thành khu vực trung tâm phát triển, phía nam là khu dân cư cao cấp mọc lên san sát, phía bắc lại có trung tâm thương mại lớn và phố ẩm thực sầm uất, một khi được khai thác, tiềm năng kinh doanh chắc chắn không nhỏ. Cậu chỉ hy vọng hai đối tác kia biết phát triển đúng cách, chăm lo thu hút đầu tư, không phụ công cha mình để lại mảnh đất phong thủy này.

Thấy Trần Tễ vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, trông chẳng giống ông chủ đi thị sát mà giống du khách đi tham quan hơn, Lương Văn Kiêu hỏi: "Sao trông cậu không quen thuộc gì nơi này vậy?"

Trần Tễ nay đã chín chắn hơn, không muốn bộc lộ tính vô tư trước mặt nhân viên, nhưng với Lương Văn Kiêu thì khác, cậu có thể nói thật.

Trần Tễ ghé sát, hạ giọng nói nhỏ: "Nhà tôi chuyển lên Bắc Kinh từ khi tôi ba tuổi, sau đó chỉ có hồi tiểu học tôi theo cha về đây hai lần, đúng là không quen thuộc lắm."

Lương Văn Kiêu ngạc nhiên: "Nhiều năm vậy mà mới về có hai lần thôi à?"

Trần Tễ gật đầu: "Lúc mới khởi nghiệp thì cha chưa có tôi, đây chỉ là nhà máy đầu tiên, đã đóng cửa cả chục năm nay rồi. Còn mấy cơ sở sản xuất hiện tại thì tôi rành lắm, chẳng phải đã đưa anh đi tham quan rồi sao?"

Lương Văn Kiêu mỉm cười: "Thế nên trên bàn đàm phán cậu mới làm bộ xúc động, chỉ để nâng giá đúng không?"

Trần Tễ bật lại: "Anh có ở đó đâu, sao biết tôi nói gì?"

Lương Văn Kiêu: "Daniel bảo cậu nói mình có tình cảm sâu nặng với nhà máy này, đến đoạn cao trào còn rưng rưng nước mắt, khiến cậu ta cũng xúc động lây."

Trần Tễ phì cười: "Anh tin thật à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!