Chương 23: (Vô Đề)

Dưới sự kiên quyết của Trần Tễ, hai công ty Thượng Phong và Bảo Doanh lại nhượng bộ thêm một chút, nâng tỷ lệ cổ phần của Dược Dương trong công ty vận hành khu công nghiệp kia lên 25%.

Chỉ vì sự nhượng bộ nhỏ nhoi này mà quản lý dự án bên Thượng Phong mặt mày khó chịu như thể chịu thiệt to lắm, còn tranh thủ giờ giải lao lén lút thì thầm với người của Bảo Doanh.

Thấy họ nép vào góc nói chuyện, Trần Tễ liền thuận tay sai một nhân viên đi nghe lén.

Nhân viên quay lại thuật lại rằng quản lý dự án của Thượng Phong than thở: "Chúng ta giữ vững ranh giới mấy ngày nay, sắp sửa chốt xong rồi, thế mà Lương tổng không thèm xuất hiện, nói đổi là đổi."

Người Bảo Doanh nói: "Lương tổng tất nhiên là thiên vị Dược Dương rồi, anh ta trông chờ kiếm bộn tiền từ Dược Dương mà, lấy cái dự án nhỏ của chúng ta làm nhân tình, hai bên đều có lợi."

Dựa vào nội dung nghe lén, nhân viên kết luận: "Trần tổng, xem ra Lương tổng thật sự đứng về phía chúng ta đấy."

Trần Tễ hừ lạnh: "Đứng cái gì mà đứng, đã nói rồi, Lương Văn Kiêu mong nhờ Dược Dương để kiếm bộn tiền, anh ta chỉ đang thả dây dài câu cá lớn thôi."

Nhân viên vẫn lạc quan: "Nhà đầu tư muốn nhờ doanh nghiệp kiếm tiền chẳng phải rất bình thường sao, ít ra cũng cho thấy họ tin tưởng chúng ta, cho rằng Dược Dương có tương lai."

Trần Tễ: "…Cậu nói cũng đúng."

Đúng cái quái gì.

Lương Văn Kiêu chẳng khác nào cầm thú đội lốt người, giỏi nhất là mê hoặc lòng người, với anh ta nhất định phải luôn cảnh giác, tuyệt đối không được bị vẻ ngoài đánh lừa.

Ba bên đàm phán xong, mỗi bên cầm điều khoản hợp đồng về trình hội đồng quản trị, chờ phê duyệt rồi mới chính thức ký kết.

Cuối cùng Lương Văn Kiêu cũng bận xong việc bí mật, sáng ngày đầu tiên trở về Dược Dương liền cố ý đến văn phòng CEO chào hỏi.

Trần tổng rộng rãi bảo: "Anh mời tôi ăn cơm coi như xin lỗi đi."

Lương Văn Kiêu mù tịt: "Xin lỗi cái gì?"

Trần Tễ: "Sao, không vui à? Chỉ một bữa cơm thôi mà, sao keo kiệt thế."

Lương Văn Kiêu: "Mời cậu ăn thì được, nhưng cậu phải nói rõ, tôi xin lỗi vì chuyện gì?"

Trần Tễ: "Cứ tính toán chi li như vậy thì sao mà lấy được vợ, à quên, anh là đồng tính, dù sao cũng không lấy vợ được."

Lương Văn Kiêu: "Mấy hôm không gặp, sao cậu châm chọc khó chịu thế? Tôi đắc tội gì với cậu à?"

Trần Tễ: "Không có đâu, tôi rộng lượng thế này, dù anh có đắc tội tôi cũng chẳng thèm chấp."

Thật ra Trần Tễ cũng không hiểu sao mình lại giở giọng điệu mỉa mai như thế, chỉ là tự nhiên muốn chọc ghẹo Lương Văn Kiêu vài câu, thấy anh chau mày khó hiểu hay bất lực mỉm cười, trong lòng lại có chút khoái trá.

Lương Văn Kiêu không so đo với cậu, coi như thiếu gia lại lên cơn xù lông, nhìn thì thiếu logic nhưng thật ra cũng không gây hại gì.

Dù sao cũng chỉ là mời ăn bữa cơm, đừng nói một bữa, mời mỗi ngày cũng không thành vấn đề.

Anh hỏi Trần Tễ muốn ăn gì, Trần Tễ bảo đã mời thì phải có thành ý, đừng đẩy câu hỏi ngược lại cho mình. Thế là Lương Văn Kiêu không hỏi nữa, trực tiếp lái xe đưa cậu đến một nhà hàng ngoài vành đai 5, kiểu nông trại mộc mạc chuyên nấu ngỗng hầm nồi gang.

Trần Tễ xuống xe, nhìn nhà vườn trước mặt rồi lại nhìn bộ vest tinh tế trên người Lương Văn Kiêu: "Vậy ra dân đầu tư các anh bây giờ thịnh hành giả vờ đối lập hình tượng, tỏ ra gần gũi đời thường hả?"

Lương Văn Kiêu: "Ăn bữa cơm thôi mà, có gì đâu mà diễn, tôi chỉ muốn ăn chỗ này nên mới đến thôi."

Trần Tễ: "Anh mời tôi ăn, chẳng lẽ không quan tâm tôi muốn ăn gì sao?"

Lương Văn Kiêu: "Trần tổng, cậu nhìn nồi ngỗng kia kìa."

Trần Tễ: "Ui, một nồi to thế này, hai người sao ăn hết?"

Lương Văn Kiêu: "Ý tôi là, cậu biết lúc còn sống nó kiêu căng thế nào không? Cuối cùng vẫn bị đem đi hầm rồi bưng lên bàn thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!