Miền nam bước vào mùa mưa dầm, còn ở phương bắc, Trần Tễ lại đưa ra một quyết định được xem là trái với tổ tiên nhất kể từ khi tiếp quản tập đoàn Dược Dương.
Cậu dự định chuyển nhượng 50% quyền sở hữu mảnh đất công nghiệp đầu tiên mà cha cậu mua hơn ba mươi năm trước cho một công ty bất động sản thương mại.
Đó chính là con đường lập nghiệp khởi đầu của cha cậu, cũng là nơi đặt nhà máy đầu tiên của thương hiệu Dược Dương từ thế kỷ trước.
Khu vực ấy vốn thuộc ngoại ô, nhưng hai mươi năm trước đã được chính quyền địa phương đưa vào quy hoạch thành phố mới. Do chính sách môi trường nghiêm ngặt, nhà máy buộc phải ngừng hoạt động, sau khi giá đất tăng, Dược Dương từng có ý định dựa vào đó để thử bước vào lĩnh vực bất động sản, nhưng vì nhiều lý do mà kế hoạch mãi chẳng thành.
Dù từng có công ty bất động sản muốn mua, cha Trần Tễ lại xem mảnh đất này như báu vật khởi nghiệp, kiên quyết giữ lại để tập đoàn tự mình phát triển khi thời cơ chín muồi.
Kế hoạch cứ bị gác lại, kéo dài hơn mười năm, địa điểm cũ của nhà máy trở thành một hạng mục tài sản nhàn rỗi trong báo cáo tài chính, mỗi năm tốn đến hàng triệu chi phí duy trì.
Giờ đây, khi đội ngũ của Lương Văn Kiêu tham gia, họ đã đưa mảnh đất này vào danh sách tối ưu hóa tài sản, sau vài tháng nghiên cứu, thẩm định và chuẩn bị, cuối cùng họ đưa ra một phương án vận hành tài sản nhàn rỗi đầy sức thuyết phục.
Dược Dương nhượng lại 50% quyền sở hữu đất, hợp tác với công ty bất động sản do Thượng Phong làm chủ đầu tư, ba bên cùng phát triển, biến khu đất bỏ không ấy thành một tổ hợp thương mại chủ đề văn hóa, lấy tên "Khu công nghiệp văn hóa và thể thao Dược Dương".
Phương án này sẽ biến tài sản ngủ yên của Dược Dương thành dòng tiền bền vững, dự kiến sau khi đi vào hoạt động, mỗi năm có thể mang lại cho ba bên khoảng 50 triệu tiền thuê. Những kinh nghiệm, nguồn lực và quan hệ chính quyền phức tạp cần thiết phía sau lại là điều Dược Dương không có, nên Trần Tễ thực sự cần sự hỗ trợ từ Thượng Phong.
Thế nhưng do Thượng Phong chịu vốn đầu tư ban đầu và đưa thêm đối tác vào nên trong công ty vận hành ba bên này, Dược Dương chỉ có thể giữ 20% cổ phần. Hơn nữa điều khoản cuối cùng trong hợp đồng còn ghi rõ, khi có quyết định lớn liên quan đến đất đai, 20% quyền biểu quyết của Dược Dương phải đồng thuận với Thượng Phong.
Dù mảnh đất này không phải tài sản cốt lõi của Dược Dương, giá trị tạo ra với tập đoàn cũng chỉ là một con số nhỏ trong báo cáo tài chính, nhưng việc ký kết hợp đồng ấy, ở một mức độ nào đó lại đồng nghĩa với việc Thượng Phong chính thức bước vào vùng nước sâu trong tái cấu trúc tài sản của Dược Dương.
Vì mảnh đất mang ý nghĩa đặc biệt, Trần Tễ tự mình dẫn đội cùng Thượng Phong Capital và Bất động sản Bảo Doanh đấu trí về mấy điều khoản then chốt trong hợp đồng.
Công việc này khó khăn hơn tưởng tượng, bởi bất động sản thương mại đối với Trần Tễ gần như là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ. Cậu có khí thế trên bàn đàm phán, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế về dự án.
Nhóm luật sư đại diện mà cậu mời tuy dày dặn kinh nghiệm nhưng cách đàm phán lại vụng về, hoàn toàn không đủ sức đối phó với đội ngũ lão luyện của Thượng Phong.
Điều khiến cậu bực bội nhất không phải sự mạnh mẽ, xảo quyệt của bên đầu tư, mà là sự vắng mặt của Lương Văn Kiêu – người phụ trách phía Thượng Phong. Anh ta không tham dự cuộc đàm phán này, chỉ cử một quản lý dự án, một luật sư, một nhân viên tài chính cùng cậu trợ lý Daniel đã lâu không thấy xuất hiện.
Theo lời Daniel, Lương tổng bận việc về Thượng Hải, hơn nữa trước đó anh cũng không tham gia nhiều vào dự án tối ưu hóa tài sản này nên sẽ không can thiệp sâu vào giai đoạn thảo luận chi tiết của hợp đồng.
Nếu không phải Trần Tễ biết vài năm trước Lương Văn Kiêu từng hợp tác với công ty bất động sản kia, có khi cậu thật sự đã bị vẻ mặt chân thành của Daniel lừa gạt.
Đừng hỏi cậu biết bằng cách nào, chỉ là khi tìm hiểu để biết người biết ta, cậu tình cờ thấy một bài báo cũ: Lương Văn Kiêu đại diện Thượng Phong tham dự lễ ký kết một dự án bất động sản thương mại, được truyền thông giới thiệu là gương mặt trẻ mới nổi của Thượng Phong, được Phong Trọng Lễ giao trọng trách.
Muốn trách thì trách Lương Văn Kiêu giấu giếm chưa đủ khéo thôi.
Nhưng khả năng lớn hơn là Lương Văn Kiêu vốn dĩ chẳng định giấu, cứ thế thản nhiên để Daniel bịa ra một cái cớ không ra gì.
Đàm phán bước sang ngày thứ ba, Lương Văn Kiêu vẫn chưa xuất hiện, nỗi oán trách trong lòng Trần Tễ đã đủ để g**t ch*t con voi vô hình trong phòng họp.
Phía Thượng Phong kiên trì giữ nguyên thiết kế cấu trúc cổ phần và nguyên tắc tách biệt quyền lợi với quyền quản lý, chỉ chịu nhượng bộ vài chi tiết vụn vặt, sau đó còn thúc giục Dược Dương nhanh chóng đưa kế hoạch ra hội đồng.
Nhận lấy bản hợp đồng đã chỉnh sửa từ phía luật sư, Trần Tễ gần như chẳng buồn liếc mắt, chỉ mượn cớ chất vấn: "Lương Văn Kiêu đâu? Gọi anh ta tới gặp tôi."
Daniel: "Lương tổng vẫn ở Thượng Hải, chưa rõ khi nào quay lại."
Trần Tễ cười khẩy: "Tôi cho người tra thông tin chuyến bay rồi, mấy ngày nay anh ta căn bản chưa hề bay đi đâu cả."
Daniel lắp bắp: "Ờm… có lẽ đi tàu cao tốc chăng?"
Thực ra Trần Tễ chưa từng tra hành trình của Lương Văn Kiêu, cậu chỉ thuận miệng thăm dò xem sao, nào ngờ Daniel lại dễ mắc bẫy đến thế, trực tiếp để lộ việc Lương Văn Kiêu căn bản chưa hề rời Bắc Kinh, cái gọi là đến Thượng Hải chỉ là cái cớ để không phải xuất hiện.
Trần Tễ nhân cơ hội buông lời cứng rắn: "Vậy bảo anh ta mua vé máy bay bay về ngay, chiều nay tôi nhất định phải gặp được người!"
Dứt lời, cậu ném bản hợp đồng lên bàn, khí thế ngút trời mà đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Rõ ràng Lương Văn Kiêu đang ở Bắc Kinh, vậy mà cố tình tránh né cuộc đàm phán này, sự thật ấy khiến lòng Trần Tễ dấy lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!