Trần Tễ về đến nhà, chú Ngô, dì Huệ và chị Tiểu Mai liền quan tâm vây quanh hỏi han: "Có mệt không? Vui chứ? Hoàn thành tốt không? Trưa đã ăn gì chưa, tối muốn ăn món gì?"
Trần Tễ nói mình đã hoàn thành trọn vẹn cuộc thi, còn giành được thứ hạng rất tốt, cậu mở ứng dụng chính thức của WildLegend, tìm ra ảnh dự thi của mình cho mọi người xem.
Chú Ngô thấy tấm ảnh cậu đeo huy chương, đôi mắt sáng rỡ: "Thế huy chương đâu? Đưa đây chú treo lên cho!"
Trần Tễ ậm ờ: "Ờm… để đồng nghiệp mang đi rồi."
Chú Ngô tiếc nuối: "Ui chà, sao không mang về cho bọn chú xem chứ, tuần sau nhớ phải lấy về đó nha!"
Trần Tễ không muốn nói mình đã tặng huy chương đó cho Lương Văn Kiêu, sợ mọi người nghĩ ngợi lung tung nên chỉ chống chế: "Tấm huy chương này vốn là để quảng bá cho Dược Dương, dự định treo ở công ty."
Dì Huệ lại hỏi thăm tình hình của Lương Văn Kiêu, nghe nói lần trước chân bị thương mà vẫn tham gia thi đấu, còn vì muốn cùng Trần Tễ đi hết chặng đường mà giữa chừng rút lui, dì cảm thán: "Trời ơi, không phải sếp Lương rất tốt sao, trước kia con còn hay chê người ta là người cuồng kiểm soát, có phải oan uổng cho người ta rồi không?"
Trần Tễ: "Cũng tạm thôi, quen dần mới thấy không đáng ghét như trước nữa."
Hôm sau là thứ hai, buổi sáng trước giờ làm, Lương Văn Kiêu đi bệnh viện.
Mắt cá chân của anh đã đau âm ỉ từ hôm qua, tối về nhà còn thấy sưng lên, nghỉ ngơi một đêm cũng không khá hơn.
Anh mô tả sơ tình hình vận động hôm qua, lập tức bị bác sĩ nghiêm mặt phê bình, sau đó cầm giấy chỉ định đi chụp X
-quang, kết quả cho thấy dây chằng chưa hồi phục hoàn toàn, khớp lại có chấn thương nhẹ.
Mang thương tích đi bộ hơn hai mươi cây số đường núi, còn vượt hơn chục hạng mục chướng ngại mà chỉ chấn thương ở mức này đã là rất nhẹ. Bác sĩ nói coi như anh may mắn, nhưng vẫn phải chú ý điều trị, kẻo tái phát.
Lương Văn Kiêu cũng thấy nhẹ nhõm, chút thương tích ấy chẳng đáng là gì, chỉ phiền là vì chuyện nhỏ này mà phải đi đi về về bệnh viện tái khám.
Bác sĩ kê thêm thuốc, dặn anh nghỉ ngơi, chưa khỏi hẳn thì đừng cố gắng quá sức.
Đến công ty, thư ký Kelly vừa thấy đã quan tâm hỏi thăm chấn thương, Lương Văn Kiêu đoán chắc là Trần Tễ nhờ cô để ý, bèn đáp: "Tôi vừa đi tái khám rồi, không có gì nghiêm trọng."
Thấy Kelly ngập ngừng như muốn nói lại thôi, anh còn lo cô nhắc tới chuyện mời chuyên gia phục hồi của đội tuyển quốc gia, may mà cô không nói gì kỳ lạ, chỉ bảo: "Không sao thì tốt rồi, Lương tổng có cần gì cứ dặn tôi."
Anh gật đầu cảm ơn rồi vào văn phòng.
Kelly quay lại chỗ ngồi, mở WeChat máy tính, nhắn cho thư ký của Trần tổng – Lily.
Kelly: "Trời ơi, tôi không mở miệng nổi, ai đời thư ký lại chủ động xin bệnh án của sếp chứ, không biết lại tưởng tôi thầm thích sếp mất!"
Lily: "Ừ, vậy tôi biết nói sao với Trần tổng đây?"
Kelly: "Lương tổng nói anh ấy tái khám rồi, không có gì, cô cứ bảo Trần tổng là không sao cả."
Lily: "Được, để tôi thử, mong là Trần tổng đừng bận tâm quá chuyện bệnh án."
Kelly: "Trời ơi, Lương – Trần cảnh đẹp khó cưỡng, cái đôi này đáng yêu quá đi!"
Lily: "Ôi thôi, cô đừng tẩy não tôi nữa, tôi sắp bị lây rồi…"
Kelly: "Vân Kiêu Vũ Tễ thật tuyệt vời, hai ông sếp nhà mình chính là CP đấy!"
Lily: "Cứu tôi với…"
Tối qua Trần Tễ thấy lòng rối bời, chưa đăng gì lên WeChat, sáng nay đến công ty mới bắt tay làm việc.
Cậu chọn chín tấm ảnh thi đấu, không dùng bài viết trau chuốt sẵn của phòng PR mà tự viết một đoạn. Vẫn giữ tinh thần tích cực của bài PR nhưng thêm chút sắc thái cá nhân, không quá gò bó. Cuối bài còn đặc biệt gửi lời cảm ơn Lương tổng thân mang thương tích mà vẫn đồng hành cùng mình đến vạch đích.
Bài đăng vừa lên liền nhận được loạt like và bình luận từ lãnh đạo Dược Dương, bạn bè, người thân cũng nhiệt tình ủng hộ, thế mà phải chờ hơn nửa tiếng mới thấy một cái like từ Lương Văn Kiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!