Hai người cùng nói đến ý nghĩ không đứng đắn, nhưng rõ ràng không phải cùng một chuyện, vậy mà lại trùng hợp đến mức đi vòng vòng rồi cùng chạm một điểm.
Trong đầu Trần Tễ nghĩ ý nghĩ vượt giới hạn chính là chuyện yêu đương, cậu không có ý định yêu đương với Lương Văn Kiêu, chỉ muốn trêu chọc một chút, hôn một cái, mà nếu có thể lôi kéo được lên giường tất nhiên càng tuyệt.
Điều khiến cậu bất ngờ là nụ hôn vừa rồi lại thần kỳ khơi dậy hứng thú x*c th*t của Lương Văn Kiêu, mà cái ý nghĩ vượt giới hạn trong lời Lương Văn Kiêu lại là thẳng thắn đi tìm khách sạn trong thị trấn nghỉ dưỡng, mở phòng rồi lên giường.
Trên đời lại có chuyện may mắn như thế sao? Một ngày mà cậu vừa đoạt được huy chương giải chạy vượt chướng ngại, được hôn môi của Lương Văn Kiêu, bây giờ thậm chí sắp được ngủ cùng anh ta?
Trong lòng Trần Tễ rộn ràng như mở hội, cảm giác như bội thu, theo Lương Văn Kiêu ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ người lớn. Trong lòng còn nghĩ Lương Văn Kiêu chủ động quá đi, chủ động đến mức khiến người ta thấy nóng ran! Quả nhiên con người khi trở về với thiên nhiên hoang dã sẽ dễ bộc lộ bản năng thú tính!
Lần sau nhất định phải đến nữa!
Nhưng không lâu sau, Trần Tễ liền nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Lương Văn Kiêu lấy từ kệ xuống một chai gel bôi trơn, quay sang hỏi: "Cái này được không?" Sau khi nhận được cái gật đầu của Trần Tễ, anh không hề chần chừ tự mình chọn thêm một hộp bao cao su, không có ý định hỏi ý kiến cậu đã thẳng tiến đến quầy thanh toán.
Trong đầu Trần Tễ đầy dấu chấm hỏi: Ơ không phải, ý Lương Văn Kiêu là sao? Hai thứ này rốt cuộc ai dùng? Sao cái nên hỏi thì anh ta không hỏi, cái chẳng cần lại còn thừa lời?
Ngay trước mặt nhân viên cửa hàng, cậu không tiện mở miệng, chỉ nhìn Lương Văn Kiêu quét mã trả tiền, cầm cả hai món đồ trên tay đi thẳng ra ngoài, thậm chí còn không lấy túi đựng.
"Này, chờ đã!" Trần Tễ vội chạy theo, thấy Lương Văn Kiêu đang đứng chờ bên đường, lập tức hấp tấp đuổi tới hỏi: "Cái đó… chúng ta có cần làm rõ vị trí trước không?"
Lương Văn Kiêu thản nhiên: "Chuyện này còn cần bàn bạc sao?"
Trần Tễ: "…"
Lương Văn Kiêu giơ tay, đo khoảng cách giữa hai người ngay trên đỉnh đầu.
Trần Tễ khựng lại, lòng tự tôn cứng rắn như kim cương bị xước nhẹ một đường.
Tuy cậu chưa từng ngủ với người đàn ông nào cao hơn mình, nhưng năm phân chiều cao trong mắt cậu hoàn toàn không đủ để trở thành lý do cho việc Lương Văn Kiêu nhất định phải làm 1.
Ngược lại, cậu tự thấy mình có lý do đầy đủ để làm 1: "Anh biết tôi là bisexual mà, anh từng thấy bisexual nào làm 0 chưa?"
Lương Văn Kiêu nhướn mày: "Không chỉ thấy, còn từng ngủ cùng rồi."
Trần Tễ: "Ờ… kinh nghiệm của anh cũng phong phú thật đấy."
Lương Văn Kiêu: "Còn thắc mắc gì nữa không?"
Trần Tễ: "Vậy… anh cũng là bisexual à?"
Lương Văn Kiêu: "Không."
Trần Tễ: "Thế… chẳng lẽ anh chưa từng thử làm 0 sao?"
Lương Văn Kiêu: "Chưa thử, cũng không có hứng thú, cậu thử rồi chắc?"
Trần Tễ: "… Chưa, ông đây thuần 1."
Lương Văn Kiêu lại muốn cười, thậm chí còn định lôi chuyện cũ mười năm trước ra trêu, nhưng anh biết lúc này chưa phải thời điểm.
Hai người giằng co một lúc, anh liền giơ hai món đồ vừa mua lên lắc lắc trước mặt Trần Tễ: "Còn làm không? Không làm thì vứt."
Trần Tễ rơi vào do dự, một mặt không muốn nhượng bộ, mặt khác lại không cam lòng bỏ lỡ cơ hội hiếm có.
Bây giờ họ đang ở ngoại ô, xa rời công việc và đời sống thường ngày, hôm nay lại cùng nhau vật lộn trong núi hơn ba tiếng, tình đồng đội coi như gắn kết. Trần Tễ biết với tính cách của Lương Văn Kiêu, bình thường chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bước qua ranh giới này với mình, hôm nay tuyệt đối là một ngoại lệ.
Mà tấm vé ngoại lệ hiếm có này chẳng lẽ phải bỏ lỡ chỉ vì bất đồng vị trí?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!