Chương 19: (Vô Đề)

Cuối xuân đầu hạ, trời đất vào độ đẹp nhất trong năm, khí hậu dễ chịu, cảnh sắc tươi tắn. Cuối tuần này khách đến thị trấn nhỏ nơi ngoại ô nghỉ ngơi cũng khá đông, một con phố thương mại bình thường thôi mà du khách đã chen chúc nườm nượp. Đúng giờ ăn trưa, mấy quán ăn hiếm hoi gần như chật kín người.

Bệnh thiếu gia của Trần Tễ lại tái phát, cậu không chịu vào quán ăn, bảo rằng ồn ào quá sẽ khó tiêu.

Trước sự kiên quyết của cậu, Lương Văn Kiêu đành bất đắc dĩ nhượng bộ, hai người ra tiệm hamburger mua gà rán, khoai tây chiên và coca mang đi, lại ghé thêm cửa hàng đồ dã ngoại mua một tấm thảm picnic. Băng qua con phố thương mại, họ tìm được bãi cỏ dành cho cắm trại, trải thảm ra rồi bắt đầu bữa picnic tạm bợ.

Người đến cắm trại cũng không ít, nhìn quanh đã thấy lác đác hơn chục chiếc lều to nhỏ, có người ngả trên ghế xếp đọc sách một mình, có nhóm tụm lại trò chuyện uống bia, còn có nhóm chuẩn bị đủ nguyên liệu bày bếp làm tiệc nướng, trông rất rộn ràng và đầy sức sống.

So ra hai người chỉ có tấm thảm đơn sơ có vẻ hơi đơn điệu.

Nhưng cả hai không bận tâm, cứ thế cầm đồ ăn lên ăn ngấu nghiến.

Sau cả buổi sáng vận động cường độ cao, quả thực đói meo, so với gel năng lượng và viên muối trên đường thi đấu thì hamburger và gà rán đúng là mỹ vị nhân gian.

Ăn no uống đủ, đường huyết dần ổn định, máu dồn xuống dạ dày khiến đầu óc rơi vào trạng thái thiếu oxy nhẹ, lâng lâng buồn ngủ.

Trần Tễ vươn vai rồi gối tay nằm dài ra ngay tại chỗ, lười biếng ngước mắt nhìn bầu trời.

Cơn mưa buổi sáng vừa tạnh, mặt đất còn ẩm ướt, mùi đất và cỏ xanh thoang thoảng trong không khí. Từng cụm mây vụn loang lổ trên cao như lớp sữa rót vào ly cà phê, hình dáng chẳng mấy đẹp mắt nhưng sự xen lẫn giữa trắng và xanh lại khiến mắt người ta thấy dễ chịu.

Trần Tễ đưa tay khẽ kéo góc áo của Lương Văn Kiêu: "Lão Lương, nằm xuống đi."

Lương Văn Kiêu nghiêng đầu nhìn: "Buồn ngủ rồi à?"

"Cũng tạm thôi." Trần Tễ lại giơ tay chỉ lên bầu trời, "Anh xem, latte xanh trắng."

Lương Văn Kiêu bật cười, thấy dáng vẻ lười nhác này của cậu chẳng khác gì một con thú nhỏ, nếu có cái đuôi chắc giờ phút này nó đang ve vẩy đầy mãn nguyện.

Theo lời mời của Trần Tễ, anh cũng nằm xuống, dùng cách giản đơn nhất để gần gũi thiên nhiên.

Hai thân hình cao ráo nằm song song, cùng để làn gió thoảng qua khẽ chạm.

Suốt cả buổi sáng nay Trần Tễ nói nhiều lắm, đến khi vừa vượt xong chướng ngại, thở hồng hộc vẫn phải ráng tán gẫu vài câu với anh. Giờ rảnh rang rồi thì trái lại im thin thít, chỉ yên lặng nằm ngửa nhìn trời, thỉnh thoảng chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung.

Lương Văn Kiêu vốn không ưa nói lời thừa thãi, khoảnh khắc thế này anh cũng chẳng biết phải nói gì. Thật ra anh hơi muốn lấy tấm huy chương Trần Tễ tặng mình ra ngắm nghía, nhưng sợ cậu lại được dịp tự đắc nên thôi, cứ để dành về nhà ngắm cho đã vậy.

Hai người cứ thế nằm trên bãi cỏ yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Trần Tễ chủ động phá vỡ bầu không khí: "Lão Lương, anh đang nghĩ gì thế?"

Lương Văn Kiêu: "Bây giờ à? Nghĩ cách làm thế nào để cậu đừng gọi tôi là lão Lương nữa."

Trần Tễ: "Đừng nghĩ nữa, tôi mê cách gọi này mất rồi, nghe lão Lương thôi đã thấy vừa vững chãi, vừa đứng đắn."

Lương Văn Kiêu cạn lời.

Anh cảm thấy Trần Tễ đúng là không dành cho đại diện nhà đầu tư kiêm cố vấn chiến lược chút tôn trọng cơ bản nào, huống hồ anh còn là người đầu tiên trong đời cậu…

Thôi, cái đó không nhắc tới thì hơn.

"Sao anh không hỏi xem tôi đang nghĩ gì?" Trần Tễ lại lên tiếng.

"Không muốn hỏi." Lương Văn Kiêu đáp gọn.

"Anh hỏi đi, chứ tôi nói thẳng ra thì kỳ lắm."

Nghe vậy, Lương Văn Kiêu thoáng tò mò, nhưng với hiểu biết của anh về cậu, thứ cậu nghĩ chắc chắn không phải điều gì tử tế, hỏi ra chỉ tổ cho cậu cơ hội nói bậy nhiều hơn.

"Không hỏi cậu cũng sẽ nói thôi." Anh bình thản.

"Ha ha, anh hiểu tôi quá rồi." Trần Tễ cười tươi, chống khuỷu tay ngồi nghiêng nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!