Chương 18: (Vô Đề)

Lương Văn Kiêu giao chiếc vòng tay bấm giờ chuyên dụng cho nhân viên ở chướng ngại thứ mười bảy, đăng ký thông tin rút lui, chuyển sang chế độ đồng hành tiếp tục đi cùng Trần Tễ.

Sợ anh buồn vì bỏ cuộc giữa chừng, Trần Tễ bèn kể mấy câu chuyện linh tinh để chọc anh cười. Nào ngờ Lương Văn Kiêu chẳng hề nể mặt, còn chê cậu không có khiếu kể chuyện cười, điểm hài cũng kỳ quái, bắt cậu tập trung vào thi đấu, đừng cứ nhìn mặt mình mãi.

Bây giờ Trần Tễ mới nhận ra từ nãy đến giờ mình cứ nhìn anh chằm chằm, bị nói thế lại thấy hơi ngượng. Đang định chối thì thấy Lương Văn Kiêu lôi điện thoại từ balo leo núi ra, giơ lên chĩa ống kính về phía mình.

"Anh làm gì đấy?" Trần Tễ bỗng thấy ngại.

"Chụp cậu." Lương Văn Kiêu thản nhiên trả lời, giống như việc này là đương nhiên, khỏi cần giải thích.

"Chụp tôi làm gì?" Trần Tễ hơi kiêu ngạo, giơ tay định che ống kính.

"Dù sao tôi cũng không còn thi đấu nữa, chụp nhiều ảnh chút sau này còn dùng để tuyên truyền, đừng che ống kính của tôi."

Thấy anh thoải mái như vậy, có vẻ không bị việc rút lui ảnh hưởng tâm trạng, Trần Tễ cũng vui lây, hào phóng nói: "Được thôi, chụp đi, nhớ chụp cho tôi đẹp trai vào đấy nhé!"

Cơn mưa giữa chừng chưa rơi được bao lâu đã tạnh, bầu trời cũng không hẳn quang đãng, chỉ còn nhiều mây.

Không phải chịu nắng gay gắt tất nhiên là tốt cho người thi, nhưng độ ẩm không khí cao lại khiến việc hít thở thêm nặng nề.

Trần Tễ liên tiếp vượt qua mấy chướng ngại leo tường và mang vác, mệt rã rời, quay sang nhìn Lương Văn Kiêu vẫn nhàn nhã đứng bên cạnh chụp ảnh cho mình lại thấy ghen tỵ.

Lương Văn Kiêu chụp vài tấm rồi đổi sang chế độ quay phim, tính ghi thêm mấy đoạn video, lát nữa có thể chèn vào vlog chuẩn bị thi đấu để đăng lên.

Vào giai đoạn sau của đường đua, Trần Tễ càng thêm hưng phấn, bắt đầu xõa hết mình trước ống kính.

"Lão Lương, anh tốt thật đấy, lát nữa tôi phải mời anh ăn một bữa, anh nói xem hai đứa mình có ăn hết một con dê nướng không?"

"Cái gói gel năng lượng này khó nuốt quá, lão Lương, anh có mệt không? Chân anh còn đau không? Giờ tôi tràn đầy sức lực, hay là tôi cõng anh một đoạn nhé?"

"Lão Lương, anh yên tâm, tôi sẽ không phụ sự đồng hành của anh, nhất định sẽ cố gắng hết mình. Nào, cho fan chút phúc lợi, moa moa moa~!"

"Này, lão Lương, nghe nói mập mờ một chút sẽ tăng follow, hay là tôi khoe cơ bụng chút cho nóng nhé?"

"Có phải còn phải khoe tài nghệ nữa không? À đúng rồi, tôi biết nhảy tango, nhưng một mình thì không nhảy được, lão Lương, hay là hai ta nhảy một khúc đi?"

Lương Văn Kiêu bất lực: "Để dành sức đi, nói nhảm lắm thế, còn nữa, đừng gọi tôi là lão Lương."

Trần Tễ: "Gọi lão Lương thì sao, nghe hay mà, yên tâm, tôi không chê anh già đâu, tôi còn có sở thích yêu quý người lớn tuổi ấy chứ. Đàn ông hơn ba tuổi là vàng, anh chính là thần tài của tôi."

Lương Văn Kiêu: "……"

Trần Tễ: "Họ Lương của anh cũng hay, thêm chữ lão nữa càng có cảm giác như cột trụ thành tinh, cực kỳ đáng tin cậy. Không như tôi, lão Trần, nghe y như một ông già về hưu."

Lương Văn Kiêu: "……"

Trần Tễ: "Không cho gọi lão Lương thì gọi gì? Văn Kiêu? Văn Kiêu kiêu hề d*ch th** hàn, Tiểu Hàn, Hàn bảo bối, Hamburger, lão Lương, anh chính là một cái hamburger."*

Lương Văn Kiêu: "……"

Thế nhưng Trần Tễ không hề vì mấy biểu cảm bất lực kia mà chán nản, ngược lại còn thấy nói nhăng nói cuội vừa giúp xả stress, vừa tiếp thêm động lực, còn có thể tranh thủ trêu chọc Lương Văn Kiêu, quá thú vị.

Nhìn anh rõ ràng nghe hiểu mà cứ làm bộ lạnh lùng, thật sự khiến người ta ngứa ngáy, nếu không phải giữa ban ngày ban mặt mà một gã trai đi hôn gã trai khác có hơi mất mặt, chắc Trần Tễ đã sớm ra tay rồi.

Ai da, làm người vốn đã khó, làm một CEO muốn cưa cẩm sếp phụ trách đầu tư của công ty mình lại càng khó hơn.

Cứ thế, Trần Tễ tha hồ bung xõa trong sự đồng hành bề ngoài chê bai mà thực chất luôn sát cánh của Lương Văn Kiêu, từng bước từng bước vượt qua chướng ngại, cuối cùng cũng đến được ải thứ 29 của giải WildLegend cấp Dã Thú – "Bên kia sông Hồng"

Đó là một con sông nhân tạo đầy bùn đỏ đặc quánh, bên trong bố trí dây thừng, xích sắt cùng nhiều chướng ngại bơm hơi. Vì bùn loãng đặc hơn nước rất nhiều nên lực cản cũng lớn hơn hẳn, thí sinh không thể bơi qua mà phải chạm chân xuống đáy, dựa vào dây hay xích vừa lội vừa bò, lại còn phải vòng qua hoặc trèo qua chướng ngại giữa bùn, cuối cùng bò lê lên bờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!