Mỗi năm WildLegend tổ chức hàng trăm cuộc thi ở khắp nơi trên thế giới, mỗi chặng đều được thiết kế theo địa hình thực tế, thay đổi thứ tự và độ khó của các chướng ngại vật.
Trong giải mà Lương Văn Kiêu và Trần Tễ tham gia, ba chướng ngại vật đầu tiên đều là vượt tường rào với độ cao khác nhau, thấp nhất là ba thanh rào cao một mét, cao nhất là bức tường đặc một mét rưỡi, nhờ có lợi thế chiều cao, cả hai đều dễ dàng vượt qua.
Trần Tễ không quên nhiệm vụ tăng độ nhận diện, cứ đến mỗi điểm đều tìm máy ảnh, vui vẻ vẫy tay chào các nhiếp ảnh gia của ban tổ chức, mong có thêm vài tấm hình đẹp.
Đồng thời cậu vẫn lo lắng cho chấn thương mắt cá vừa khỏi của Lương Văn Kiêu, vượt qua hai bức tường xong liền hỏi: "Thế nào rồi? Chân trái không sao chứ?"
Lương Văn Kiêu đã cố tình quấn băng để tránh tái phát, cảm thấy trạng thái rất ổn: "Không sao, yên tâm đi."
Đến chướng ngại thứ tư, thoạt nhìn giống ba bức tường liên tiếp, Trần Tễ vừa định than phiền nhàm chán quá, lại phát hiện bức tường ở giữa không phải để leo mà phải chui qua lỗ hổng bên dưới.
Với cả hai, chuyện này cũng không có gì khó khăn, chỉ là lần đầu bàn tay và đầu gối chạm đất, quần áo dính bùn đất.
Qua được rồi, Lương Văn Kiêu theo thói quen phủi bụi trên người, Trần Tễ cười trêu anh sạch sẽ quá mức, sau đó hất cằm về phía trước: "Nhìn kìa, phía trước còn bẩn hơn."
Lương Văn Kiêu nhìn theo, thấy thử thách thứ năm là một đoạn lưới sắt sát mặt đất, phải trườn qua chẳng khác gì huấn luyện quân sự.
Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, họ đã luyện qua động tác này, gọi là thằn lằn bò. Nằm sát đất, dùng khuỷu tay và đầu gối đẩy người tiến lên, vừa giữ cơ thể không quá thấp để tránh bị cọ sát, cũng không quá cao để không mắc vào lưới thép.
Dù không hẳn nhẹ nhàng nhưng cũng không khó, hai người thuận lợi vượt qua.
Thời gian hoàn thành quyết định thứ hạng, ai cũng tranh thủ từng giây, Lương Văn Kiêu và Trần Tễ cũng vậy.
Sau chướng ngại thứ năm, họ phải chạy vài trăm mét đường dốc, chưa kịp thở đã đến thử thách thứ sáu – "Con đường trên không" – với hàng loạt vòng sắt treo, kiểm tra sức mạnh cánh tay.
Trần Tễ vẫn không quên vẫy tay chào ống kính rồi mới bám vòng bắt đầu, cơ thể gồng chắc, đu mình tiến lên mượn lực quán tính, vòng nối vòng mà vượt qua.
Lương Văn Kiêu tuy luyện tập ít hơn Trần Tễ hai tuần nhưng động tác vẫn gọn gàng, nhanh và đẹp. Trần Tễ vừa khâm phục vừa không cam lòng, tinh thần ganh đua bùng cháy, bước thật dài lao đến thử thách thứ bảy – "Ngọn giáo Victoria".
Thoạt nhìn có vẻ đơn giản, chỉ cần cầm một cây giáo dài ném trúng đích rơm là qua, nhưng hai người trước họ đều trượt, phải quay lại xếp hàng từ đầu.
Trần Tễ vốn đứng sau Lương Văn Kiêu, đến lượt anh thì cậu không khách sáo chen lên trước, Lương Văn Kiêu cũng không tranh giành, thoải mái nhường cho.
Trần Tễ nhấc giáo, ngắm hướng rồi phóng đi, trúng ngay hồng tâm.
Cậu quay lại cười đắc ý với Lương Văn Kiêu, nhường vị trí: "Đừng áp lực nhé, hụt thì tôi xếp hàng lại cùng anh."
Chưa dứt lời, cây giáo trong tay Lương Văn Kiêu đã bay vút, cũng trúng ngay từ lần đầu.
Anh khẽ nhướng mày.
Trần Tễ không tiếc "lời khen": "Ha, may mắn đấy."
Cứ thế họ vừa động viên vừa cạnh tranh, chẳng mấy chốc đã hoàn thành một phần ba chặng đường, đến thử thách thứ mười một – "Vác bao cát"
Mỗi bao nặng khoảng hai mươi ba ký, đặt lên vai làm cơ bắp căng mỏi, tuy không khó nhưng khá hao sức.
Xong phần đó, cổ ai cũng dính bụi bẩn, Lương Văn Kiêu kéo vạt áo lau qua, Trần Tễ vừa cười chê anh sạch sẽ, vừa kín đáo ngắm cơ bụng của anh.
Họ tiếp tục đi theo chỉ dẫn, gặp bức tường leo hình chữ Z.
Tường không cao, điểm bám đơn giản, kỹ thuật chủ yếu nằm ở việc phối hợp tay chân, dùng lực cánh tay để di chuyển ngang.
Trần Tễ từng chơi leo núi nhiều lần, với cậu chỉ là trò con nít, thoải mái vượt qua.
Lương Văn Kiêu thì cẩn thận hơn, vì thử thách này dùng nhiều đến cổ chân, anh không ham tốc độ, tập trung giữ thăng bằng, chậm hơn một chút nhưng cũng qua thuận lợi.
Trần Tễ lại hỏi: "Chân anh thế nào? Không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!