Chương 15: (Vô Đề)

Khi còn cách điểm đến chừng một hai trăm mét, Trần Tễ kiên quyết không chịu để Lương Văn Kiêu cõng nữa, sợ bị huấn luyện viên nhìn thấy.

Lương Văn Kiêu đành đặt cậu xuống, cả hai cùng đi bộ đến bãi đất trống, quả nhiên huấn luyện viên đã lái xe chờ sẵn ở đó.

Trần Tễ tự mở cửa ngồi vào ghế sau, Lương Văn Kiêu thấy cả hai cùng ngồi sau có hơi bất tiện, không lịch sự với huấn luyện viên cho lắm, nên anh chọn ngồi ghế phụ.

Lên xe rồi, anh hỏi huấn luyện viên có mang theo thuốc hạ sốt hay xịt giảm đau không, huấn luyện viên nói không có thuốc hạ sốt, chỉ có Vân Nam Bạch Dược, sau đó lấy từ balo ra một lọ xịt đưa cho anh.

Lương Văn Kiêu xắn ống quần trái lên, thấy mắt cá quả nhiên sưng vù, liền xịt thuốc một vòng quanh chỗ sưng.

Trần Tễ và huấn luyện viên cũng ghé lại xem, một người thì hoảng hốt đòi đưa anh đi bệnh viện, một người dựa vào kinh nghiệm chuyên môn mà phán: "Đi bình thường sao có thể trẹo nặng thế này được? Không hợp lý đâu, hơn nữa cậu còn mang giày chạy địa hình, có phải do giày ôm chân chưa đủ tốt không?"

Trần Tễ hơi lúng túng, liếc nhìn Lương Văn Kiêu một cái.

Bị người ta chê giày thương hiệu nhà mình ngay trước mặt thì thôi đi, nhưng vấn đề là chuyện này chắc không phải tại giày, mà chủ yếu là do cậu, bởi vì Lương Văn Kiêu trẹo chân lúc đang cõng cậu, mắt cá chịu lực gấp đôi nên mới sưng nặng như vậy.

Lương Văn Kiêu thả ống quần xuống, chỉ tay về phía sau, cười nói với huấn luyện viên: "Nếu giày có vấn đề thì tìm sếp nhé, thầy Giang giúp tôi khiếu nại một tiếng."

Sau đó anh quay lại: "Trần tổng, nghe ý kiến của chuyên gia đi."

Trần Tễ thuận theo: "Được, tuần sau tôi gọi đội R&D tới bàn với thầy Giang cho kỹ."

Lúc này huấn luyện viên mới sực nhớ ra hai vị này chính là ông chủ và lãnh đạo cấp cao của Dược Dương, anh ta bật cười, vội xua tay: "Tôi nói thẳng quá, mong hai vị đừng để bụng."

Trần Tễ nghiêng người tựa vào cửa xe: "Không sao, vì giày có vấn đề mà khiến Lương tổng bị thương, đúng là chuyện lớn, tuần sau nhất định phải bàn lại cho rõ."

Lương Văn Kiêu quay đầu nhìn cậu: "Tôi chỉ cần xịt thuốc tiêu sưng là ổn thôi, ngược lại cậu sốt khá nặng, hay để tôi đưa cậu đến bệnh viện?"

Trần Tễ lắc đầu: "Tôi không sao, uống thuốc hạ sốt là được, anh mới cần đi bệnh viện đấy, lỡ đâu bị tổn thương xương thì sao?"

"Cậu phải tham gia thi đấu, cần nhanh chóng dưỡng sức lại."

"Anh còn phải đi thi đấu cùng tôi, chân què rồi làm sao ra sân?"

"Đừng cố chấp, cậu bắt buộc phải đi bệnh viện."

"Anh đừng cứng miệng, phải đi bác sĩ ngay."

Cả hai đều khăng khăng bệnh của mình chẳng đáng phải đến bệnh viện, nhưng lại kiên quyết yêu cầu đối phương phải đi, cuối cùng huấn luyện viên không chịu nổi nữa, đứng ra phân xử.

"Hai vị nghe tôi nói, hôm nay là tôi dẫn hai người ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì tôi gánh không nổi trách nhiệm. Vậy ta cùng nhau đến bệnh viện kiểm tra, được không?"

Lương Văn Kiêu: "… Nghe huấn luyện viên."

Trần Tễ: "… Cũng được."

Huấn luyện viên vốn rất hoạt bát, trên đường quay về vừa lái xe vừa nói chuyện không ngừng.

Trần Tễ không còn sức để đáp, chỉ ngả lưng trên ghế sau lắng nghe Lương Văn Kiêu trò chuyện, trong lòng âm thầm bực mình. Không hiểu sao hễ đối đầu với Lương Văn Kiêu là cậu lại trở nên ngốc nghếch, trẻ con như thế.

Bình thường đâu có vậy, cậu luôn biết khi nào cần nghỉ ngơi, khi nào nên đi khám, có thể lười thì nhất định không gắng gượng vô ích. Đường đường là cậu hai nhà họ Trần, đâu thể vì bệnh vặt mà chịu thua ai; ngược lại, thân thể này quý giá lắm, phải được mọi người nâng niu, chăm sóc chu đáo.

Thật ra cảm giác được Lương Văn Kiêu lo lắng và chăm chút cũng rất dễ chịu. Cậu rất thích khoảnh khắc anh dùng khăn ướt lau mặt cho mình, nghe giọng nói dịu dàng hỏi có muốn uống nước không, và đoạn đường được anh cõng trên lưng nữa, vừa ngọt ngào vừa có chút hả hê như chiếm được món hời.

Chỉ là… vốn đã không cao hơn người ta, nếu còn lơ là mà tỏ ra yếu thế trước mặt anh thì đúng là mất mặt, mất cả khí thế đàn ông, sau này còn mong gì đưa người ta lên giường nữa chứ…

Khoan đã! Cái gì cơ?!

Trần Tễ bị chính cái giọng nói bừa bãi bật ra trong đầu dọa cho giật mình, sợ lỡ miệng nói thành lời để người trong cuộc ở phía trước nghe thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!