Hai ngôi sao của Dược Dương chuẩn bị thi đấu
So với Trần Tễ, Lương Văn Kiêu vốn không mấy hứng thú với các môn thể thao, nhưng anh là người vô cùng kỷ luật. Để giữ gìn thể trạng, quanh năm anh đều đặn lui tới phòng tập, chưa bao giờ gián đoạn. Khi áp lực công việc quá lớn, anh còn luyện thêm võ tự do để cơ thể và đầu óc được giải phóng triệt để trong những bài tập đối kháng mạnh, bùng nổ sức lực.
Khi nghe Trần Tễ đề nghị mình cùng tham gia thi đấu, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của Lương Văn Kiêu bỗng dâng lên một niềm hứng khởi khó tả, anh nhìn vào ánh mắt sáng rực của Trần Tễ, gần như không hề do dự mà gật đầu đồng ý.
Cả căn phòng toàn lãnh đạo cấp cao đều đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy hai người này đúng là… điên rồi.
Hai người lần lượt lấy danh nghĩa cá nhân đăng ký tham gia giải WildLegend mở màn trong năm nay, bắt đầu chuẩn bị cho thử thách sẽ diễn ra sau một tháng nữa.
Trụ sở Dược Dương có một trung tâm thể hình rất lớn, trang thiết bị đầy đủ, ngoài việc cho nhân viên tập luyện miễn phí, nơi này còn là địa điểm workshop đối ngoại của công ty: mời đối tác đến trao đổi nghiên cứu sản phẩm mới, hay tổ chức buổi trải nghiệm nội bộ trước khi sản phẩm chính thức ra mắt.
Đây là địa bàn riêng của Trần Tễ, cũng là vùng an toàn khiến cậu cảm thấy thoải mái. Cậu thích tập ở đây, tâm trạng tốt thì đeo tai nghe màu trắng, tâm trạng xấu thì thay bằng tai nghe màu đen.
Những nhân viên hay lui tới đều biết thói quen này, gặp tai nghe trắng, vài người hướng ngoại sẽ chủ động chào hỏi, còn thấy tai nghe đen sẽ tự động tránh xa, coi sếp như người tàng hình mang theo một lớp kết giới.
Lương Văn Kiêu hiếm khi xuất hiện ở đây, anh thích tách biệt rõ ràng giữa công việc và cuộc sống, trong khu chung cư anh ở có hẳn một phòng gym riêng cho cư dân, anh quen tập ở đó trước hoặc sau giờ làm.
Nhưng gần đây anh buộc phải thay đổi thói quen, công ty đặc biệt mời một huấn luyện viên được chứng nhận bởi WildLegend để huấn luyện riêng cho cả hai, giúp họ nắm rõ luật thi đấu, các kỹ thuật khó, đồng thời xây dựng kế hoạch tập luyện khoa học và hiệu quả hơn.
Thế là Lương Văn Kiêu đành chiều theo nhịp sinh hoạt của Trần Tễ, mỗi ngày thư ký của cả hai sẽ đối chiếu lịch làm việc của sếp mình, sau đó sắp xếp khung giờ họ cùng đến phòng gym tập luyện.
Để cảm ơn vì Lương Văn Kiêu đã đồng ý tham gia cùng mình, Trần Tễ tặng anh mười thẻ mua sắm của Dược Dương, mỗi thẻ trị giá năm nghìn tệ, nói rằng sẽ bao trọn cả trang phục tập luyện quanh năm cũng như toàn bộ trang bị thi đấu lần này.
Lương Văn Kiêu luôn mặc đồ thể thao của các thương hiệu nước ngoài, giờ lại bị "ép" chuyển sang dùng đồ của công ty, trở thành một fan cuồng toàn thân "All Dược Dương".
Trần Tễ có con mắt thẩm mỹ rất tinh tường, sớm đã nhìn ra Lương Văn Kiêu có dáng người tuyệt đẹp, chỉ là bình thường anh đi làm toàn diện vest chỉnh tề, che kín bờ vai rộng, vòng eo thon và đôi chân dài, không để lộ chút đường nét nào ra ngoài.
Cuối cùng cũng có dịp ngắm vóc dáng của anh ở phòng gym, quả nhiên trông khác hẳn, nhìn thế nào cũng thuận mắt hơn lúc bình thường rất nhiều.
Trần Tễ lại vung tay hào phóng tặng thêm năm tấm thẻ, bảo anh đi sắm thử dòng thời trang thường ngày của Dược Dương, mong có thể bao trọn cả tủ đồ riêng tư của anh.
Lương Văn Kiêu lịch sự từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn, lần trước cậu đưa tôi còn chưa dùng hết."
Trần Tễ lại nằng nặc muốn cho: "Anh với tôi còn khách sáo gì nữa, thích cái gì thì mua, đừng nhìn giá."
Lương Văn Kiêu thản nhiên đáp: "Giá vẫn phải nhìn chứ, tôi toàn chọn đồ đắt mà mua. Chỉ tiếc là sản phẩm của Dược Dương giá trung bình vẫn rẻ quá, dòng cao cấp cần phải cố thêm nữa."
Trần Tễ nghe mà có chút nghẹn, cảm thấy như anh đang chê bai thương hiệu nhà mình. Cậu muốn phản bác để bảo vệ danh dự công ty, nhưng nghĩ lại bản thân trước kia cũng từng chê như thế, chính cậu cũng không bao giờ mặc đồ do công ty sản xuất.
Giờ đây thường xuyên mặc một cây Dược Dương từ đầu đến chân, chẳng phải cũng do Lương Văn Kiêu "ép" hay sao.
"… Khụ, vậy anh cứ để chú dì dùng, tôi cũng không thể tay không ăn hết bao nhiêu bánh kẹo dì làm cho được." Cậu dứt khoát nhét thẻ vào tay Lương Văn Kiêu.
Không tiện từ chối nữa, Lương Văn Kiêu đành nhận, mỉm cười cảm ơn.
Hai người đàn ông này, trong công việc đã hay đấu đá lẫn nhau, giờ vào phòng tập cũng không khác gì.
Cardio thì thi xem ai chạy lâu hơn, tốc độ cao hơn; tập máy thì so ai nghỉ ngắn hơn, nâng nặng hơn; bài bứt tốc thì xem ai bùng nổ mạnh hơn, động tác chuẩn hơn. Rõ ràng cả hai đều là lần đầu tham gia giải chạy vượt chướng ngại, vậy mà cứ tỏ ra như biết tuốt, các kiến thức cứ thế mà liên hệ, phân tích, đến ba mươi chướng ngại kỹ thuật cũng gần như muốn tranh nhau trả lời đúng – sai.
Sau một tuần huấn luyện, huấn luyện viên cảm thán: "Không hổ là lãnh đạo của Dược Dương, kiến thức thể thao chẳng khác gì chuyên nghiệp, hai người đúng là lứa học viên nhàn nhã nhất tôi từng dạy."
Cuối tuần, thầy đưa cả hai ra ngoại ô để tập thực địa.
Về bản chất, WildLegend là chạy việt dã vượt chướng ngại, khác hoàn toàn với đường nhựa marathon hay máy chạy ở phòng gym, đường đua thường đặt ở vùng núi có độ dốc, mặt đường đầy bùn, cát, cỏ dại và đá vụn. Với người quen chạy máy, cảm giác chẳng khác nào đổi sang một môn thể thao khác, bắt buộc phải tập làm quen trước.
Hai người đều mặc trọn bộ đồ outdoor của Dược Dương, chất vải mỏng nhẹ, nhanh khô ôm lấy đường cơ bắp và khung xương cân đối. Bộ trang phục tưởng chừng đơn giản lại bất ngờ tôn dáng, kết hợp cùng sắc xuân núi rừng khiến cảnh và người đều ngập tràn sức sống.
Huấn luyện viên kéo hai anh chàng đẹp trai lại chụp một tấm kỷ niệm rồi dẫn họ bắt đầu tuần đầu tiên của bài tập làm quen địa hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!