Chương 13: (Vô Đề)

Với sự hiểu biết của mình về Trần Tễ, Lương Văn Kiêu cảm thấy người đàn ông phong lưu, tự cho mình là trung tâm này vốn không giống kiểu người mê hóng hớt. Thế nhưng khi Trần Tễ hết lần này đến lần khác bộc lộ sự hiếu kỳ mãnh liệt với xu hướng tình cảm và đời sống riêng của anh, trong lòng Lương Văn Kiêu thoáng dấy lên cảm giác bất an, nghi ngờ rằng Trần Tễ đã nhận ra anh chính là mối tình một đêm năm nào.

Dù Trần Tễ nhìn nhận đêm đó thế nào, Lương Văn Kiêu cũng thấy bây giờ tuyệt đối không phải lúc để thừa nhận thân phận. Sau khi sức ảnh hưởng của Dược Dương trên thị trường vừa mới hồi phục, từng bước đi tiếp theo đều vô cùng quan trọng. Giữa anh và Trần Tễ tốt nhất vẫn nên giữ nguyên hiện trạng, đừng để bất kỳ yếu tố bất ổn nào xen vào.

Trong văn phòng, Lương Văn Kiêu thậm chí còn chuẩn bị cho "Trần tổng thường ghé mà chẳng báo trước" một ly cà phê riêng, kèm thêm vài chiếc bánh quy do mẹ anh làm. Sự ưu ái nhỏ này cũng đủ để Trần Tễ khi tranh cãi với anh sẽ không đến mức sầm mặt bỏ đi.

Chiều chuộng thêm chút nữa, người này thể nào cũng được đằng chân lân đằng đầu.

Thế nhưng sự thật chứng minh rằng quả thật không thể dùng tiêu chuẩn của người thường để đo lường Trần Tễ.

Sau nhiều lần gặng hỏi chuyện riêng tư của Lương Văn Kiêu mà không moi được gì, cậu bắt đầu đổi hướng, hễ có cơ hội lại chen vào vài tin đồn khác, tóm lại là nhất định phải đào ra chút gì đó từ miệng Lương Văn Kiêu.

Lương Văn Kiêu từng gửi cho Phong Thức hai bộ quần áo mà y khen ngợi trong lần xem show thời trang. Vài ngày sau, khi Phong Thức từ Thâm Quyến trở lại Bắc Kinh, y mặc một trong hai bộ ấy xuất hiện ở sân bay, hiệu quả lên hình rất nổi bật.

Dưới hiệu ứng đồ đôi với ngôi sao, độ phủ sóng lẫn doanh số của bộ sưu tập mới của Dược Dương đều vọt lên đường cong tăng trưởng đẹp mắt.

Sau buổi họp với bộ phận truyền thông và thương mại điện tử, Trần Tễ cố ý giữ Lương Văn Kiêu ở lại.

Lương Văn Kiêu còn tưởng cậu muốn bàn chuyện công việc, nào ngờ vừa mở miệng đã là chuyện ngoài lề: "Này, tôi thấy trên mạng đồn rằng ba của Phong Thức là một nhà đầu tư nổi tiếng, thế chẳng phải trùng hợp quá sao, anh ta không phải là con trai của ông chủ anh thật chứ?"

Lương Văn Kiêu khinh khỉnh liếc cậu: "Cậu rảnh lắm à?"

Trần Tễ: "Bớt PUA tôi đi, tôi bận hơn anh nhiều, tôi đang tính mời Phong Thức làm người đại diện, đương nhiên phải tìm hiểu xem anh ta có lợi ích gì gắn với cổ đông công ty không chứ."

Lương Văn Kiêu: "Đừng tính nữa, tôi hỏi rồi, cậu ấy không nhận đâu."

Trần Tễ: "Anh ta còn sẵn sàng giúp chúng ta bán hàng, sao lại không chịu nhận đại diện?"

Lương Văn Kiêu: "Đó là giúp bạn bè, còn hợp đồng thương mại là chuyện khác, các nhãn hàng mà cậu ấy đại diện toàn là thương hiệu lớn, không đến lượt Dược Dương."

Trần Tễ khó chịu: "Gì chứ, dựa vào đâu mà coi thường Dược Dương chúng tôi?"

Lương Văn Kiêu: "Dựa vào ông chủ Dược Dương quá mê tám chuyện."

Sau khi bộ phim "Ngóng nhìn mặt trời rực rỡ" của Phong Thức ra rạp, bạn diễn cũng là người yêu bí mật của y – Hàn Thiên Linh – gặp chút rắc rối khó xử.

Vì chuyện liên quan đến vùng xám nên không tiện nhờ công ty quản lý xử lý, Phong Thức liền tìm đến Lương Văn Kiêu nhờ giúp đỡ.

Khi việc được thu xếp ổn thỏa, để đáp lại, Phong Thức tặng Lương Văn Kiêu một món quà lớn.

Hàn Thiên Linh trong lúc quay phim bị bắt gặp mặc một chiếc áo giống hệt Phong Thức từng mặc, chính là mẫu mới mà y mặc sau khi đến xem show của Dược Dương trước đó.

Bộ phim của hai người lúc ấy đang hot, CP Chuông gió nổi như cồn, chuyện đồ đôi vừa lộ ra, fan liền phát cuồng. Sản phẩm mới của Dược Dương nhanh chóng cháy hàng toàn mạng, các mẫu cùng series cũng leo vùn vụt lên bảng bán chạy, thậm chí lượng khách đến cửa hàng offline ở nhiều nơi cũng tăng vọt rõ rệt.

Trần Tễ không rõ Lương Văn Kiêu đã xoay xở kiểu gì để tạo ra cú hích điên rồ như thế, nhưng hiệu quả khiến cậu cực kỳ mãn nguyện. Thế là mấy ngày liền cậu cứ chạy sang văn phòng Lương Văn Kiêu uống cà phê buôn chuyện.

"Này, Phong Thức với Hàn Thiên Linh là chiêu trò hay thật thế?"

"Trần tổng, cậu có thể đừng ngày nào cũng dính lấy mấy tin nhảm của giới giải trí được không?"

"Sao lại gọi là tin nhảm? Đây là mật mã lưu lượng của Dược Dương ta đấy! Lương tổng, lão Lương, nói tôi nghe đi, tôi hứa sẽ không nói lung tung đâu, coi như chiều theo trí tò mò của tôi một chút thôi?"

"Tôi không biết."

"Xì, bớt giả vờ, anh không thể không biết. Tôi thấy giống thật lắm, vì địa vị của hai người lệch nhau khá xa, nếu giả thì Phong Thức được gì chứ? Đúng không. Nhưng mà công nhận tôi không ngờ họ cũng cùng giới, giới giải trí loạn thật, loạn quá trời."

"Cậu còn mặt mũi chê người khác loạn à?"

"Tất nhiên là có chứ, giờ tôi là thanh niên ưu tú, sống sạch sẽ đàng hoàng. À, lần trước anh nói cái giải thưởng Doanh nhân trẻ gì đó thế nào rồi, tôi có cơ hội không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!