Chương 47: (Vô Đề)

Tiêu đề: Tự bạch

Tôi tên Trình Diệp, là một người giao hàng.

Trước đây, tôi làm đủ thứ nghề. Làm vệ sinh ở siêu thị, phụ bếp cho nhà hàng, làm công trường… Cứ việc gì nuôi sống được tôi thì tôi làm. Mấy tháng gần đây, siêu thị cũ không trả lương được nữa, tôi mới nghĩ đến việc giao hàng.

Giao hàng thì một là vì kiếm tiền nhanh, hai là vì… tôi có ấn tượng tốt với nghề này.

Khi anh Đạt vừa mất, tôi bị đòi nợ, sống rất khổ sở.

Lúc đó, để tiết kiệm, tôi thường chỉ ăn một bữa mỗi ngày. Có lần, đường huyết tôi thấp quá, suýt ngất xỉu, may gặp được một chị giao hàng. Chị ấy có đơn hàng bị trễ, khách không nhận, chị ấy tốt bụng cho tôi phần ăn đó.

Rồi sau này có Cường ca, cũng là người tốt.

Thế là tôi bắt đầu làm giao hàng tự do.

Sau đó, tôi dứt khoát chuyển ra ngoại ô, từ giao hàng tự do chuyển thành toàn thời gian.

Để có thêm trợ cấp, tôi nhận ca đêm. Ngày 8 tháng 6 là ca đêm đầu tiên của tôi.

Các ông hỏi tôi, đêm đó, tôi đã làm gì với Tất Nhiên…

Các ông nói—

Tôi có thể đã giết người.

Tôi rất hối hận.

Nếu ban đầu… tôi không làm công việc này thì tốt biết mấy.

Nếu không làm công việc này, liệu tôi có nhận đơn hàng trong cơn mưa đó, có gặp Tất Nhiên không.

Tôi không biết cái chết của Tất Nhiên và đơn hàng tôi nhận, cái nào đến trước, cái nào đến sau.

Tôi cũng không biết, liệu có đúng như các ông nói…

Những ngày qua, đầu óc tôi đã không còn minh mẫn. Như việc tôi không biết những hình ảnh chết chóc lặp đi lặp lại trong vòng lặp kia, là do trong đầu tôi có cục máu đông, hay là khối u, hay là ông trời trêu đùa tôi?

Liệu có giấc mơ nào chân thực đến vậy không? Trong mơ, tôi nhớ rõ mọi thứ, chỉ duy nhất không nhớ rằng tôi đã giết Tất Nhiên.

Liệu tôi thực sự đã làm gì, khiến Tất Nhiên bị thương?

Chiếc khóa chữ U đó, đúng là của tôi.

Các ông nói máu trên đó là của Tất Nhiên sao…

Tại sao tôi lại khóc?

Vì… Tất Nhiên không còn nữa, tôi cảm thấy rất luyến tiếc.

Tôi đã cố gắng, cố gắng hết sức, vậy mà các ông nói tôi mới là hung thủ…

Tôi không thể hiểu nổi.

Cơn ác mộng này, dường như chẳng có hy vọng kết thúc.

Nhưng khoảng thời gian bên Tất Nhiên, tôi thực sự rất hạnh phúc.

Sau khi anh Đạt ra đi, đã lâu lắm rồi, tôi không còn cảm giác an tâm như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!