Tiêu đề: Tro Bay
"Ầm!"
Không còn là tiếng sấm dồn trước cơn bão.
Mà là một vụ nổ thực sự, dữ dội ập đến.
Quá bất ngờ, cánh cửa dày như mỏng đi, mảnh vụn gỗ và kim loại văng tứ tung trong vụ nổ.
Hủy diệt hay tiếng nổ, cái nào đến trước? Không thể biết.
Chỉ biết rằng, khi đợt nổ đầu tiên ập đến, sóng âm làm vỡ nát chụp đèn trần hành lang.
Đèn tắt, nhưng xung quanh lại sáng rực bất thường.
Từ phòng 605, ngọn lửa phun trào, như con thú khổng lồ bùng lên trong đêm.
Nóng, bỏng, thiêu đốt, dữ dội… như muốn nuốt chửng tất cả!
Tất Nhiên chỉ kịp đẩy Cường ca và Trình Diệp ra, còn vụ nổ làm anh ngã nhào xuống sàn.
Tiếng cọ xát ù ù vang khắp hộp sọ; vô số mũi kim như đâm vào não.
Trong tầm nhìn mờ mịt, anh thấy Cường ca và Trình Diệp được đẩy ra xa, tạm thời an toàn. Nhưng gương mặt họ lại lộ vẻ kinh hoàng!
"Đừng!" Trình Diệp hét lên—
Một luồng sáng chói từ vụ nổ khác nuốt chửng Tất Nhiên.
Ánh sáng trắng, xanh tím.
Tai ù đi, da bỏng rát, cả cơ thể rung chuyển…
Ngọn lửa thiêu đốt khuôn mặt, làm tan chảy đôi mắt anh.
Trong những lần lặp lại trước, Tất Nhiên luôn mơ màng, không biết cái chết đang đến.
Nhưng lần này, cái chết rõ ràng đến lạ.
Hóa ra cái chết ập đến, không phải một điểm kết thúc.
Mà là vô số mảnh cảm giác tan rã trong khoảnh khắc; là vô số ký ức đứt gãy, bị bóc tách trong chớp mắt.
Những ngày đêm nỗ lực, những thất bại khi mất việc, những lần rời thư viện sau bao tháng chiến đấu, hoa ngọc lan nở, lại rơi ngay dưới chân. Một cánh tàn, một cánh biến mất…
Hóa thành chậu hoa xanh tím trên bàn anh.
Bóng hoa chồng chất biến hóa.
Hóa thành tiếng máy in kẹt giấy ở cơ quan, họ bảo anh sửa, tiếng máy kêu từng hồi, liên tục rồi đứt đoạn… Hoa ấy còn hóa thành ly rượu trên bàn tiệc không nuốt nổi, những lời hoa mỹ không theo kịp nhịp, những nụ cười hay cái chế giễu không rõ từ đồng nghiệp và sếp, ép anh nuốt trọn.
Hoa rơi, hóa thành những lời tung hô hay giẫm đạp trên diễn đàn, thi thể lạnh lẽo của cha, bức ảnh úa vàng của mẹ, những đêm mất ngủ trong tòa nhà chứa tro cốt…
Hoa cũng nở, trong ngày tuyệt vọng tái sinh, đĩa bánh bao gửi nhầm, cơn mưa ngoài cửa sổ khi đông tàn xuân đến. Nietzsche từng nói, muốn có một con cá sống, phải tự mình đi câu. Muốn có ý kiến riêng, phải đào sâu vào trái tim mình…
Trái tim anh từng đập mãnh liệt, nhưng giờ liệu có ngừng lại?
Những con cá lướt qua trước mắt, những bông hoa rơi trong tầm nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!