Chương 32: (Vô Đề)

Tiêu đề: Bé Ngố

Màn đêm còn chưa sâu, nhưng đôi mắt Cường ca đã khô héo.

"Diệp Tử, trước đây em từng hỏi tôi, sao làm nghề này lâu thế mà không đổi việc, đúng không?" Anh tựa lưng vào tường, uể oải nói, "Thật ra, lúc đầu tôi chỉ định làm tạm, sau này sẽ làm lại từ đầu."

Dù sao, trong đám giao hàng, hơn nửa số người chỉ chạy đơn chưa đến 30 ngày. Phần lớn chỉ vì thiếu tiền, làm một tháng để vượt qua khó khăn.

"Ba năm trước, tôi cũng có cơ hội khác. Ông chủ cũ tìm tôi, bảo tôi quay lại làm. Tôi cũng muốn lắm, giao hàng tuy tự do, nhưng chẳng lâu dài."

Cường ca nói đến đây, liếc nhìn Trình Diệp.

Cả hai đều làm nghề này, nên hiểu rõ điều đó.

Giao hàng tự do, thu nhập cao, nhưng đều đánh đổi bằng sức lực và tuổi trẻ. Ai cũng lao vào guồng quay, trước đây còn có người thống kê, gần 60% nhân viên giao hàng đều mang nợ. Môi trường ngày càng khắc nghiệt, cạnh tranh cũng ngày càng khốc liệt.

Với Cường ca, ở tuổi trung niên, sức lực đã không còn đủ để đua tranh. Có cơ hội quay lại công việc cũ mà mình giỏi, đó là điều tuyệt vời biết bao.

Cường ca to lớn, thô kệch, nhưng lúc này giọng nói lại trầm thấp, yếu ớt.

"Nhưng lúc đó, Bé Ngố bị bệnh."

Khi nhắc đến chuyện cũ, anh không còn tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội đổi việc, chỉ còn nỗi đau như bị sét đánh giữa trời quang.

"Ban đầu, Bé Ngố chỉ sốt."

Bé Ngố được gửi ở quê với bà nội, ngày nào cũng gọi video cho vợ chồng Cường ca. Một hôm, trong video, họ thấy con bé có vẻ uể oải, bà nội bảo là sốt. Uống thuốc rồi, nhưng sốt không hạ. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ ở quê bảo là cảm lạnh, tiêm ba ngày, nhưng sốt vẫn không lui.

"Bà nội ít hiểu biết, còn lo là con bé đụng phải thứ gì không sạch sẽ. May mà bác sĩ có kinh nghiệm, bảo đưa lên thành phố khám."

"Tôi nhờ người quen đưa Bé Ngố lên bệnh viện thành phố kiểm tra."

Kết quả đến, các chỉ số dày đặc, mũi tên lên xuống rối mắt.

Màu đỏ chói lòa, màu đen đáng sợ.

"Bạch cầu cấp tính."

Từ ngữ xa lạ, thuật ngữ lạnh lùng.

Một chồng báo cáo xét nghiệm và hóa đơn thanh toán như tuyết rơi, giáng xuống gia đình vừa mới hồi phục chút sức sống.

"Bệnh của Bé Ngố rất khó chữa, đã vượt xa giới hạn bảo hiểm y tế."

Đôi mắt Cường ca đỏ ngầu: "Tôi và vợ phải vay mượn khắp nơi, nhượng cả tiệm tạp hóa cho chú Chu, mới giữ được mạng sống cho con bé."

Cũng vì thế, vợ chồng Cường ca nợ nần chồng chất, chị Cường rời khỏi tiệm tạp hóa từng mang hy vọng cho cả gia đình.

Trình Diệp buồn bã hỏi: "Chuyện lớn thế này, sao anh chị không nói với em?"

"Em cũng khó khăn. Lúc đó em cũng nợ tiền, để em lo thêm chuyện của chúng tôi thì có ích gì? Cũng vì chủ nợ tìm nhiều quá, tôi bảo vợ đổi số, để họ tìm tôi hết. Tôi là đàn ông, ít nhất còn chịu được."

Cường ca thở dài: "Nhưng điều khiến tôi day dứt nhất vẫn là Bé Ngố. Trước đây, em từng vay tiền vì bệnh của anh Đạt, chắc em hiểu. Vay tiền đã khó, lại còn gặp mấy người lắm mồm, hay khuyên nhủ, bảo trẻ con nhỏ, hay là bỏ đi.

"Nhưng em biết không? Khi chúng tôi đưa Bé Ngố đến bệnh viện, con bé phải hóa trị, khổ sở lắm. Nó nôn mửa, tóc rụng hết, gầy đến mức không còn hình dạng. Vậy mà một hôm, con bé lén nói với tôi, nó thực ra rất vui, vì được ở bên bố mẹ mỗi ngày…"

Cường ca nghẹn ngào: "Có lần, sau Tết, tôi và vợ phải quay lại Bắc Kinh làm việc. Đồ đạc nhiều, chúng tôi thuê xe, trời chưa sáng, Bé Ngố đã chui vào ghế sau, đòi đi cùng bố mẹ… Sau đó, tôi và vợ phải cố lắm mới kéo được con bé ra khỏi xe. Nó khóc đến thảm thiết…

"Con bé lớn lên không có bố mẹ bên cạnh, ở quê cũng cô đơn. Bà nội kể, hồi nhỏ, nó thấy ảnh tôi chạy xe máy giao hàng trên điện thoại của bà, thế là ngày nào cũng mang ghế nhỏ ra đầu làng ngồi, thấy ai đi xe máy là gọi "Bố"… Hồi sinh nhật lúc còn bé, chúng tôi không về được, người ta cho nó viên kẹo, nó ngốc nghếch bỏ túi, để cả ngày đến dính bết, bảo chờ bố mẹ về sẽ chia nhau ăn…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!