Cánh cửa hé mở, tiếng nhạc bên trong rõ ràng hơn. Là nhạc ngoại, giai điệu trầm thấp, nức nở, như tiếng chim đêm kêu than. Trình Diệp hiếm khi nghe nhạc, huống chi là nhạc ngoại. Nhưng bài này… Trần Đạt từng bật cho cô nghe.
"They say I might die and I may be cold. I may have no Jesus, I may have no soul."
[Devil's Waitin'], trong album Howl của Black Rebel Motorcycle Club.
Lời dịch ấy, cô từng đọc từng chữ từng câu:
"Đời tôi dễ tan, xác lạnh lẽo; lòng không đức tin, như hồn ma lạc lối."
Đức tin?
Lúc đó cô đã ngẩn người. Cô không có những hoài bão lớn lao như Trần Đạt, cũng chẳng biết mình tin vào điều gì. Cô chỉ biết, còn sống, thì phải sống cho tử tế. Giao xong đơn hàng này, rồi giao tốt đơn hàng tiếp theo. Thế giới của Trần Đạt rộng lớn và xa xôi, còn con đường của cô, từng bước đều phải vững chãi.
Đêm đen sâu thẳm thế này, đừng nói đến đức tin, ngay cả khi nghe lại giai điệu ngày xưa, cô cũng chẳng có thời gian để hoài niệm.
"Giao hàng!"
Khi cất tiếng, Trình Diệp mới nhận ra cổ họng mình khô khốc, giọng nói cũng khàn đi. Cô dừng lại, hắng giọng, rồi gọi thêm lần nữa vào trong cửa.
"Anh chị ơi, món ăn của anh chị đến rồi!"
Không ai trả lời.
"Tay nắm cửa không treo được, tôi để dưới đất nhé."
Cô cao giọng, định đặt túi đồ ăn xuống sàn ngoài cửa, nhưng đúng lúc ấy, đèn hành lang phía trên đầu đột nhiên "rắc" một tiếng, sáng bừng lên.
Ánh sáng bất ngờ khiến cô nheo mắt. Khi mắt đã quen với ánh sáng, cô mới nhận ra, khe cửa, sàn nhà, và cả đôi giày của cô, đều dính thứ gì đó sẫm màu, ướt át.
"Bùm!"
Có thứ gì đó, nặng nề đổ sập cách cô vài bước trong căn phòng.
Bản năng khiến cô liếc về phía tiếng động, rồi lập tức quay đi.
Túi đồ ăn trong tay gần như bị cô ném xuống –
Không, chính xác hơn, là bị cô hất mạnh.
Túi đồ ăn nghiêng ngả trên sàn, cô chẳng màng, chỉ vội dùng chân đỡ một cái, rồi quay người định bỏ đi.
Đèn hành lang bỗng nhạy quá mức, chiếu sáng mọi thứ rõ mồn một.
Thứ chất lỏng sẫm màu ấy, từ từ loang ra, chảy vào bóng tối của đêm đen –
Bước chân cô càng thêm gấp gáp.
Cô nhắm chặt mắt, tháo mũ bảo hiểm, qua lớp găng tay, cô dùng sức chà mạnh lên mặt, cố xua đi hình ảnh trong đầu.
Nhưng tay cô bắt đầu run, không kiểm soát được, bước chân cũng rối loạn.
Cô đi về phía cầu thang, hơi thở ngày càng dồn dập. Cô gần như không tìm được lối ra cầu thang. Xuống lầu, cô bước hụt vài lần, suýt ngã nhào.
Trần Đạt từng nói, cô hay giật mình hoảng hốt. Cô hít sâu một hơi, tự nhủ, đừng nghĩ nhiều, không sao, không sao –
"Đing đing đing!"
Một tiếng chuông quen thuộc đột ngột vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!