Chương 19: (Vô Đề)

Tiêu đề: 0608

0, 6, 0, 8.

Đơn giản, thẳng thắn, không chút quanh co.

Bốn con số Tất Nhiên nhập vào chính là ngày Trình Diệp bị cuốn vào vòng lặp. Đó cũng từng là ngày định mệnh của cô và Tất Nhiên.

Ngày họ mất mạng, nhưng cũng là ngày số phận đan xen, đưa họ đến với nhau.

Hai số 0, một số 6, một số 8, bốn con số, mười hai cách kết hợp.

Anh chỉ mang tâm lý thử vận may, vì sự đặc biệt của ngày này—

Nhưng ngay giây tiếp theo, từ khóa vân tay vang lên giọng thông báo:

"Đã mở khóa."

Khóa mở rồi?

"Sao lại là… con số này?" Trình Diệp nhìn Tất Nhiên, nỗi kinh hoàng trong lòng dâng đến đỉnh điểm.

Đôi mắt Tất Nhiên lộ ra cũng mang vẻ nặng nề tương tự: Nếu không ngăn được hung thủ, bốn con số này sẽ một lần nữa trở thành dấu chấm hết cho cuộc đời họ.

Vậy mà đây lại là mật mã mở cửa căn phòng này?

"Tích" một tiếng, cánh cửa trước mặt hé mở một khe, ánh sáng lờ mờ từ bên trong hắt ra.

Ánh sáng vàng vọt, nhợt nhạt. Đó là ánh đèn thờ vĩnh cửu của từng hộ trong khu tro cốt này, cháy mãi không tắt.

Trình Diệp đưa tay về phía cửa, nhưng bị Tất Nhiên giữ lại. Anh kéo cô ra sau lưng mình:

"Tình hình còn chưa rõ, để tôi vào trước."

Trình Diệp sững sờ: "Anh… vào một mình sao?"

"Đúng vậy. Dù gõ cửa không ai trả lời, từ ngoài nghe cũng chẳng có động tĩnh. Nhưng ai dám chắc…" Tất Nhiên trầm ngâm: "Nếu tôi bị ai đó khống chế, không thể lên tiếng, tôi sẽ gõ ba tiếng trong đó. Nếu cô nghe thấy tín hiệu này, lập tức chạy ra ngoài. Trong hai chúng ta, dù chỉ một người sống sót, cũng coi như là thắng."

Trái tim Trình Diệp dâng lên một dòng ấm áp: "Nhưng…"

Tất Nhiên chỉ nhẹ nhàng đẩy cô sang một bên, hé mở cánh cửa một khe.

Ánh sáng dịu dàng phủ lên đôi lông mày và mắt anh, anh quay lại mỉm cười với Trình Diệp.

"Đừng sợ."

Tất Nhiên bước vào, thời gian như chậm lại.

Trình Diệp nhìn vào điện thoại trên tay, sao số giây lại trôi chậm thế này?

Lại mười lăm phút trôi qua, từng giây từng phút như giẫm lên người cô.

Số 620 trên cửa, cô nhìn đi nhìn lại, đến mức mắt mờ đi thành bóng chồng.

Nếu Tất Nhiên gặp chuyện, cô thật sự chỉ lo chạy thoát thân sao? Hay là báo cảnh sát… nhưng liệu cô có lại bị coi là nghi phạm?

Nhưng Tất Nhiên đã đứng ra che chắn cho cô như thế, sao cô có thể bỏ mặc anh? Cô lật mặt sau điện thoại, nụ cười của Anh Đạt từng luôn khiến cô an lòng: "Anh Đạt, xin anh phù hộ cho anh ấy…"

"Bộp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!