Chương 1: (Vô Đề)

Cứ thế, đột nhiên thôi…

Tiếng còi hú đuổi theo cô suốt ba con phố im bặt. Tiếng loa, tiếng gào thét, những bước chân dồn dập khiến cô nghẹt thở ngay sau lưng, tất cả tan biến trong chớp mắt. Trình Diệp hoảng loạn ngoảnh lại, ánh đèn cảnh sát đỏ xanh chói mắt đã chẳng còn dấu vết. Chiếc xe tải từng nghiến qua đôi tay cô, cũng bốc hơi không tăm tích.

Cô bỗng nhớ lại hình dáng thi thể ấy.

Áo sơ mi xám nhạt, có những đường sọc mảnh, gáy trắng bệch lộ ra một mảng da, vẫn còn chút hồng hào, chắc hẳn còn trẻ. Vai rộng, eo thon, chân dài, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ thể thao, ngón tay thon dài, mặt đồng hồ vỡ nát. Giờ, phút, giây, tất cả đều ngừng trôi. Một mạng sống tan biến, máu loang khắp nơi.

Cả trên đầu ngón tay cô.

Đầu ngón tay?

Cô nhận ra mình đang đứng lại trong con hẻm hẹp ấy.

Mười mấy phút trước, chiếc xe máy điện bị cô làm rơi xuống đất, dù có vặn ga thế nào cũng không nhúc nhích, giờ lại đứng vững chãi bên lề đường, khẽ dựa vào cô. Quan trọng hơn, đôi tay mà cô vừa cảm thấy đau đớn tột cùng, như thể xương cốt vỡ vụn, gần như mất cảm giác –

Vẫn còn nguyên.

Đôi tay ấy, giờ đang nắm chặt tay lái, cô vô thức siết mạnh hơn, sợi chỉ từ đôi găng tay khẽ đâm vào da thịt. Tê, đau, nhưng khô ráo.

Không đúng, cô đeo găng tay từ lúc nào?

Cô chậm rãi ngẩng đầu, cố tìm dấu vết của cơn mưa trút xuống như xối xả suốt nửa đêm.

Chính cơn mưa ấy đã che giấu cái chết kia; cũng chính cơn mưa ấy khiến cô trượt chân khi bỏ chạy, ngã nhào, cọ xát làm trầy xước cả chân…

Cô vô thức duỗi chân, kỳ lạ thay.

Cô không đau nữa, chẳng đau chút nào. Bộ đồng phục giao hàng không vừa người vẫn không vừa người, nhưng chẳng còn vết bùn. Và cơn mưa ấy –

"Ngừng rồi…"

Không, không, không.

Không chỉ đơn giản là ngừng.

Mặt đất dưới chân cô, cũng như đôi găng tay, khô ráo hoàn toàn.

Cô khẽ đá mũi chân vào mặt đường đen kịt, không thấy nước đọng, thậm chí chẳng tìm ra một vệt nước.

Mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ, bầu trời trên đầu âm u đè nặng.

Trình Diệp nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch, chẳng thể chậm lại dù chỉ một chút.

Run rẩy hít một hơi thật sâu, cô tháo găng tay, nhìn chằm chằm vào đôi tay mình.

Đèn đường chập chờn, lúc sáng lúc tắt, từng nhịp, từng nhịp.

Lòng bàn tay, mu bàn tay; mu bàn tay, lòng bàn tay.

Lật qua lật lại ba lần, chẳng thấy máu.

Cô nghi hoặc nheo mắt, do dự đưa tay lên gần mũi, hít mạnh một hơi.

Có mùi mồ hôi nồng nặc sau một ngày làm việc, có mùi nhựa từ bộ đồng phục nửa ướt nửa khô, và cả mùi dầu mỡ không rõ nguồn gốc bám trên chiếc xe giao hàng lâu năm, nhưng –

Không có mùi máu tanh.

Không phải của cô, cũng không phải… của người đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!