Diệp Mộc nghĩ đến việc buổi tối phải đến gặp Trương Lâm nên
đã lịch sự từ chối lời mời của Lê Cận Thần. Lê Cận Thần cũng không gặng
hỏi gì thêm, chỉ cười dịu dàng, không nói nữa. Trước khi về, Diệp Mộc
bước xuống xe, anh kéo cửa kính xuống, nói:
"Nhớ nhé, em còn nợ anh một bữa tối đấy."
Ánh mắt anh ấm áp khiến Diệp Mộc sớm đã không còn là một cô gái ngô nghê, vừa nhìn thấy, trái tim đã loạn nhịp. Nhưng Lê Cận Thần... không
phù hợp lắm thì phải? Yêu người đứng đầu công ty, có lẽ đối với tiền đồ
của cô thì hại nhiều hơn lợi. Huống hồ anh ấy lại là anh em cùng cha
khác mẹ với Lê Diệm Thần, nếu Lê Diệm Thần biết được, chắc chắn sẽ cười
nhạo cô.
Suy nghĩ mông lung, cô đã đi đến gần cổng khu nhà mà C&C sắp xếp
cho các ca sĩ đang trong thời gian huấn luyện lúc nào không hay. Người
bảo vệ xem xét kỹ lưỡng giấy tờ của cô, sau khi ghi chép đầy đủ mới để
cô vào. Phụ trách cuộc sống riêng tư của các ca sĩ nên công tác an ninh ở đây khá nghiêm ngặt.
Thế nhưng người đang chễm chệ ngồi ở phòng khách trong phòng của
Trương Lâm và Vương Hề Lâm lại là Dung Nham. Diệp Mộc giật mình:
"Sao anh vào được đây?!" Dung Nham đặt tờ báo xuống, điệu bộ nai tơ chỉ về
phía cánh cổng: "Thì tự đi vào thôi.
"Trương Lâm đang ngồi trước bàn ăn, trừng trừng nhìn phần cơm trước mặt, khẽ bật cười. Diệp Mộc nghĩ bụng, cũng đúng thôi, con người này thân thế phi phàm, có lẽ cả thành phố C chẳng có mấy chỗ anh ta không thể vào."Em không đồng ý ra ngoài ăn với anh là vì đợi Diệp Mộc sao?
"Dung Nham cười hỏi Trương Lâm. Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của Trương Lâm khẽ ửng đỏ, cô đặt đôi đũa trong tay xuống, vênh mặt lên:"Ai thèm đợi
chị ấy chứ? Là em nghĩ ra ngoài ăn sẽ phiền phức!"
Cái con bé này!
"Đừng có mà đánh trống lảng, bắt buộc phải ăn hết những thứ trong đĩa, mau cầm đũa lên!
"Dung Nham chuyển chủ đề. Diệp Mộc đặt khay bánh trứng xuống, hỏi Trương Lâm:"Cylin đâu? Đang trong phòng à?"
Trương Lâm sẵng giọng trả lời: "Ra ngoài rồi."
"Thế để phần cho cô ấy vài cái được rồi, em ăn trước đi, chị vừa mua xong, vẫn còn nóng đấy!" Diệp Mộc cầm mấy cái bánh trứng lên, Trương Lâm miễn cưỡng cầm lấy, cho lên miệng vẻ không tự nhiên lắm, từ từ nhấm
nháp, sau đó ăn rất ngon lành.
Vấn đề đau đầu nhất của Dung Nham chính là vấn đề ăn uống của cô bé
này, nhìn cô thoăn thoắt cầm mấy chiếc bánh trứng ăn ngon lành, lòng anh nhẹ hẳn đi, nháy mắt về phía Diệp Mộc, ra ý tán thưởng.
Diệp Mộc nhìn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!