Chương 52: Ngoại truyện 3

4. Trần Nguyên

Âm nhạc nổi lên bốn phía, ánh mắt của nhân vật nam chính như ngừng

lại, anh từ từ quỳ xuống, thu người, hai tay ôm gối, cuối cùng cảm xúc

vỡ òa trong tiếng khóc. Máy quay di chuyển xung quanh anh, không cần xem phần sau khi đã làm hậu kỳ cũng có thể biết, hiệu quả của cảnh quay này sẽ rất tuyệt vời.

"Cắt!" Đạo diễn hài lòng, tiếng hô rất lớn, khiến thư ký trường quay

đang đắm mình trong cảm xúc của cảnh quay giật mình đến nỗi đánh rơi cả

chiếc bảng xuống đất. Các nhân viên lập tức đứng dậy vỗ tay, hết lời ca

ngợi, anh chàng tiểu sinh này trở nên nổi tiếng cũng đều có lý do cả, kỹ thuật diễn xuất này không giành được giải diễn viên xuất sắc nhất thì

giải thưởng Kim Mã cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cảnh quay cuối cùng

của ngày hôm nay đã được quay xong sớm, mọi người đều vui vẻ vây quanh

đạo diễn thảo luận những cảnh quay tiếp theo. Trần Nguyên cúi đầu đứng

dậy, xua tay về phía người trợ lý đang tiến về phía anh đưa nước và khăn mặt, quay người rời đi. Những người trợ lý theo anh đã lâu đều rất hiểu anh, lúc này như chẳng có gì xảy ra, tự tách ra, mỗi người một việc.

Trương Lâm vì ba câu thoại trong một cảnh quay a hoàn mà đợi tới bảy

tiếng đồng hồ, lúc này đang nằm ngủ trong phòng thay đồ. Khi Trần Nguyên bước vào, cô đang nhắm mắt, sau khi tỉnh lại vài phút, nghe thấy phía

bên ngoài anh vẫn đang sụt sịt, cô không nén được liền duỗi thẳng cánh

tay co quắp đến cứng đơ, phát ra tiếng kêu rắc nhỏ giòn, người ở phía

ngoài lập tức cảnh giác: "Ai?!" Trương Lâm đành ngượng ngùng đi ra.

Khuôn mặt cô đỏ ửng vì vừa ngủ dậy, lớp trang điểm bay dần, vẫn mặc bộ

trang phục của a hoàn màu đỏ, lụng thụng. Trần Nguyên mặc bộ áo bào màu

trắng điển trai đứng đó, những giọt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.

Chàng trai và cô gái gặp nhau trong chính khung cảnh buồn cười như vậy,

một người quay lưng lại phía ánh mặt trời, một người bất ngờ xuất hiện

từ nơi tối lờ mờ, ánh mắt ngượng ngùng giống như một tinh linh chưa từng bước vào thế giới. Kiến trúc của trường quay đều được thiết kế mô phỏng theo thời cổ, cửa sổ được dán bằng những mảnh giấy trắng đã rách, ánh

mặt trời và những làn gió cùng thổi ùa vào, khẽ hát những bài ca vô

thanh trong bầu không khí tươi vui.

Lần thứ hai khi gặp Trần Nguyên, tình hình của Trương Lâm chẳng khá

hơn là mấy. Khi ấy, người quản lý của Trương Lâm là Diệp Mộc đắc tội với hai người phụ nữ lợi hại nhất trong ban lãnh đạo cấp cao của công ty,

bản thân Diệp Mộc có Giám đốc Lê Cận Thần che chắn, hơn nữa, ai nấy đều

biết Tần Tang, nhà biên kịch tài giỏi mà công ty đã kết giao từ lâu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!