Lê Khanh Thần đã thực sự đi rồi, đi trước thời gian đã định. Đầu tiên cô tới nhà Dung Nham kể lại mọi chuyện, dương đông kích tây,
rồi cố ý gọi điện cho Diệp Mộc, tung hỏa mù.
Cô ta đã tính toán đúng,
Diệp Mộc sẽ vì cú điện thoại mà đi tìm Tề Ngải Ức, như vậy cô ta sẽ có
thời gian để rời đi. Hoặc giả còn hơn thế, vé máy bay của cô ta vốn dĩ
là ngày hôm nay, ngay từ đầu tất cả đã nằm trong kế hoạch của cô ta. Nếu Diệp Mộc đồng ý giúp cô ta đẩy Tề Ngải Ức đi là tốt nhất, còn nếu
không, giống như bây giờ, cô ta vẫn có thể ra đi một cách thuận lợi.
Người phụ nữ này...!
Diệp Mộc mất ngủ cả đêm, dậy rửa mặt, chỉnh đốn lại trang phục một
chút, đang thay giày chuẩn bị rời khỏi nhà thì chuông cửa vang lên. Là
Dung Nham đến đưa đồ ăn sáng.
"Chào buổi sáng!
"Tinh thần anh vô cùng tốt. Diệp Mộc nhảy lò cò ra mở cửa, rồi nhảy lò cò trở lại, ngồi xuống, mặt cúi thấp:"Chào!
"Dung Nham nghe giọng nói cô có nét khó chịu, xoa xoa vào đầu cô:"Làm sao thế tiểu quái thú, tối qua mất ngủ à?
"Diệp Mộc xoay đầu tránh bàn tay anh. Anh càng cảm thấy kỳ lạ bật cười:"Vẫn còn tức vì chuyện hôm qua à?"
Vừa nói anh vừa cúi người, ghé sát vào tai cô trêu chọc:
"Gọi anh là anh... Anh sẽ cho em."
"Tránh ra!" Cơn tức giận của Diệp Mộc cuối cùng bộc phát, cứ ngẩng đầu hét lớn với anh: "Anh phiền phức quá!"
Dung Nham khựng lại: "... Tiểu Mộc, em sao vậy?
"Một chân chưa đi tất của Diệp Mộc vẫn để trên sàn nhà, vụt một cái cô đứng dậy, chau mày nói:"Lê Khanh Thần đi rồi."
"Cô ta đi thì làm sao nào?" Dung Nham cũng cau mày lại vẻ không vui.
"Em tức tối cái gì với anh chứ? Vừa mới sáng sớm, ai đã chọc giận em rồi?"
Diệp Mộc cũng không giải thích được tại sao lại như vậy, chỉ là tối
hôm qua, quay ngang quay ngửa, trong đầu lúc nào cũng là dáng vẻ cúi đầu buồn bã ấy Tề Ngải Ức, vừa nhìn thấy Dung Nham tinh thần rất tốt, cô có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời, cũng giống như... vốn dĩ phải là Dung Nham gánh chịu sự trừng phạt, bây giờ lại là anh trai cô
phải chịu.
"Em xin lỗi, là em không đúng." Diệp Mộc cúi đầu.
"Anh không chọc giận gì em cả... Em xin lỗi, không phải em cố tình nổi nóng với anh."
Dung Nham không nói gì, đẩy vai cô, bảo cô ngồi xuống. Anh quỳ xuống
trước mặt cô, cầm chiếc tất vứt một bên lên, xỏ vào chân cho cô: Tiểu Mộc! Anh ôm bàn chân cô, đặt lên đầu gối mình, thắt dây giày cho cô.
"Anh biết là em đang tức giận điều gì. Nếu như anh sớm biết sẽ gặp em, sẽ có ngày hôm nay thì ngày trước anh chẳng bao giờ nhìn ai, cứ yên tâm mà đợi em. Nhưng đáng tiếc không phải là như vậy. Vì chuyện này mà anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhìn thấy em vì những chuyện trước kia của anh mà bị tổn thương, rời xa anh, anh còn buồn hơn em, bởi vì những điều đó đều là do một mình anh gây ra, anh thật đáng trách. Nhưng anh sẽ dùng tất cả mình có thể để bù đắp cho em, chứ anh còn biết làm nào nữa đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!