Chương 45: Cứu rỗi

Tuyết mùa xuân tan rất nhanh, mới vài ngày trước vẫn còn phủ trắng xóa thành phố C, hôm nay đã trời quang mây tạnh, một khung cảnh

ngày xuân tươi đẹp.

Diệp Mộc lái xe, Tề Ngải Ức ngồi bên ghế phụ, ngồi phía sau là Lê

Khanh Thần không nói câu nào suốt chặng đường. Diệp Mộc và Tiểu Tề đều

đến chỗ buổi biểu diến, những công việc bị ngừng trệ do tuyết rơi dày

hôm nay trở lại bình thường. Từ nay cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, chắc chắn sẽ rất nhiều việc. Khi đến bãi đỗ xe, Lê Khanh Thần nói có

chuyện muốn nói riêng với Diệp Mộc, bảo Tề Ngải Ức vào trước.

"Có chuyện gì?" Diệp Mộc bực bội, hỏi. Lê Khanh Thần một lúc lâu

không nói gì, Diệp Mộc liên tục liếc về phía sau nhìn cô ta qua gương

chiếu hậu, dùng ánh mắt nói: "Tôi rất bận, cô mau mau nói rồi xuống xe."

"Diệp Mộc!" Lê Khanh Thần cuối cùng cũng mở miệng, "Tôi đã mua vé máy bay thứ Sáu tuần sau, vé một chiều."

"Chúc chuyến đi vui vẻ." Diệp Mộc nói hờ hững.

"Không, tôi sẽ không trở lại nữa." Lê Khanh Thần cũng nói đều đều,

thậm chí còn mỉm cười. "Thời gian này... quả thật giống như một giấc mơ. Đối với tôi trước kia mà nói, những tháng ngày sống nhờ vào người khác, lúc nào cũng phải để ý xem thái độ của người ta thế nào, đúng là sống

chẳng bằng chết. Nhưng... vì Tề Ngải Ức, tôi lại cảm thấy thế cũng đáng. Diệp Mộc, anh cô... thật tốt."

Bãi đỗ xe rất yên ắng, trong xe cũng vậy, tiếng thở dài cuối cùng ấy

của Lê Khanh Thần giống như một bàn tay vô hình túm lấy trái tim Diệp

Mộc. Lê Khanh Thần nhắc đến Tề Ngải Ức, cảm xúc trên khuôn mặt ấy khiến

người khác nhìn thấy mà không nỡ nhẫn tâm.

"Lần này tôi và anh ấy về Hồng Kông, gặp bố anh ấy rồi, bố anh ấy rất không thích tôi, cực kỳ không thích. Tề Ngải Ức nói với tôi rằng đừng

quan tâm. Thực ra tôi thực sự không quan tâm, với những người không có

trái tim như tôi, sao có thể quan tâm đến những thứ này? Nhưng tôi biết

Tề Ngải Ức rất quan tâm, anh ấy yêu gia đình, bác trai, bác gái, và cả

cô. Cô không biết, hai năm trước, sau khi tôi ra tay với cô, anh ấy chăm sóc tôi cho đến khi tôi ra viện, rồi không để ý gì đến tôi nữa. Trước

đây, cho dù tôi có làm phiền anh ấy thế nào, gây khó khăn cho anh ấy ra

sao, anh ấy cũng không hề tức giận với tôi. Nếu như không phải vì sau

nay tôi thua Lê Cận Thần, mất tất cả, tôi nghĩ cả đời này anh ấy cũng

không muốn gặp tôi nữa. Tôi quan tâm đến anh ấy. Anh ấy quá tốt, tôi

không thể hại anh ấy thêm nữa. Tôi phải ra đi, phiền cô thứ Năm tuần sau hãy giữ anh ấy lại, đừng để anh ấy phát hiện, cũng đừng để anh ấy đi

tìm tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!