Chương 40: U ám

Phía ngoài cửa có tiếng nói chuyện rất nhỏ, Diệp Mộc nghe

thấy, từ từ ngồi thẳng dậy. Thực ra cô chẳng thể nào ngủ được, chỉ ngáp

dài. Căn phòng âm u khiến cho cô có một cảm giác dở sống dở chết. Chẳng

biết đã nằm như thế này mấy ngày rồi, Diệp Mộc chỉ có cảm giác nếu khi

nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa mà mái đầu đã bạc trắng, cô cũng

chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

Cửa phòng từ từ hé mở, những tia sáng nhẹ nhàng từ ngoài phòng khách

ùa vào, lặng lẽ vẽ một đường thẳng ấm áp trên mặt sàn. Diệp Mộc ôm gối

ngồi trên chiếc giường rộng lớn, dáng người xương xương. Đèn tường bật

sáng, trong phòng hiện lên những tia sáng vàng mờ mờ. Diệp Mộc vùi mặt

trong bàn tay, bỗng nghe thấy tiếng gọi vô cùng quen thuộc: "Diệp Mộc.

"Đó là Trần Hiểu Vân. Diệp Mộc ngẩn ra, nhìn về phía cô:"Hiểu Vân... Cậu đến rồi à?

"Trần Hiểu Vân ngồi lên giường, dang tay ôm lấy cô bạn tốt gầy gò:"Mình xin

lỗi, mình đưa Hiểu Hứa đi Mỹ du học, ở lại đó thêm vài ngày, không ở bên cậu được, xin lỗi..." Diệp Mộc tựa vào vai cô, lắc đầu mệt mỏi:

"Là mình phải xin lỗi mới đúng... Hiểu Hứa đưa cái clip của cậu cho Vương Dịch phát tán, là do... Trương Lâm xui khiến. Hiểu Vân, là mình không biết nhìn người, đã làm ảnh hướng đến cậu và Hiểu Hứa, mình xin lỗi."

"Không, trong chuyện này mình phải cảm ơn con bé, nếu không phải là nó, mình mãi mãi chẳng bao giờ có đủ dũng khí để nói với Hồ Kha, như thế mình sẽ đánh mất anh ấy." Trần Hiểu Vân khẽ mỉm cười.

"Diệp Mộc, cậu nhìn xem, mọi chuyện trên thế gian này đều như vậy, chẳng có việc gì là tuyệt đối xấu cả, tất cả những điều hạnh phúc hay bất hạnh xảy đến với chúng ta đều sẽ đem lại cho chúng ta sức mạnh, cậu hãy mạnh mẽ lên!"

"Có phải ngay từ đầu cậu đã biết là con bé rồi không?

"Diệp Mộc khẽ nắm lấy bàn tay Trần Hiểu Vân. Trần Hiểu Vân gật đầu:"Về chuyện cái clip, người được lời nhiều nhất chính là con bé, vì thế chắc chắn nó không thể không có liên quan rồi.

Diệp Mộc, một điều đơn giản như vậy, cậu quan tâm quá nên không nhìn ra

sự thật thôi."

"Vì quan tâm quá...

"Diệp Mộc cười đau khổ. Lúc này Tề Ngải Ức bước vào, cúi người đặt khay thức ăn trên tay lên chiếc bàn bên cạnh giường, dịu dàng nói với Diệp Mộc:"Baby, ăn một ít

đồ nhé, được không?

"Diệp Mộc vẫn dựa vào người Trần Hiểu Vân, sắc mặt nhợt nhạt, lắc đầu:"Anh cứ đặt đó đi, một lúc nữa em ăn.

"Tề Ngải Ức chẳng biết làm sao, Trần Hiểu Vân cầm bát cháo lên, đặt vào trong tay Diệp Mộc:"Ít nhiều cũng ăn một ít.

"Diệp Mộc khẽ khua khua chiếc đũa, thực sự là không muốn ăn, cúi thấp đầu nói nhỏ:"Em... em muốn gặp Dung

Nham.

"Tề Ngải Ức do dự nhìn ra phía cửa. Tần Tang đứng ở đó, một tay đỡ lấy eo, một tay đặt trên bụng, đang lo lắng nhìn cô em gái trên giường. Trần Hiểu Vân nói:"Để cô ấy đi đi.

"Tề Ngài Ức im lặng trong giây lát, đứng thẳng dậy, đi về phía Tần Tang. Hai người thì thầm thảo luận, Diệp Mộc không nghe rõ bọn họ nói những gì, chỉ nghe thấy cuối cùng Tần Tang khẽ thở dài, nhìn vào trong phòng nơi cô đang ngồi, sau đó quay người bước đi. Tề Ngải Ức đi tới, cúi người ghé sát vào Diệp Mộc, giống hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt hồi nhỏ. Anh dùng ngón tay vuốt vuốt mũi Diệp Mộc, dịu dàng xoa xoa. Vì động tác quen thuộc này, ánh mắt Diệp Mộc trở nên long lanh, cô ngẩng đầu nhìn anh gọi rất nhỏ:"Anh..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!