Mọi người trong nhà họ Dung đều nhận ra tâm trạng Dung Nham
hôm nay cực kỳ tồi. Trong bữa ăn, anh không nói một câu nào, ăn cũng rất ít. Bàn tay phải của anh bọc một lớp băng dày, cử động không được thuận tiện, Khanh Thần ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn giúp
anh. Ăn xong cơm, mọi người ngồi trong phòng khách, uống trà nói chuyện, cuối cùng bố Dung Nham cũng lên tiếng: "Tay con làm sao thế kia?"
"Con sơ ý nên bị va đập một chút, Diệp Mộc lo lắng quá nên mới băng bó thành thế này." Dung Nham trả lời vẻ hơi khó chịu.
Anh nhắc đến Diệp Mộc một cách thân mật, thoải mái như vậy, Lê Khanh
Thần ngồi một bên tỏ ra vô cùng khó xử. Cố Minh Châu vội vàng rót trà,
mỉm cười gợi chuyện: "Nhị thiếu gia, uống chút trà đắng cho hạ hỏa nào." Dung Nham miễn cưỡng nhếch môi: "Cảm ơn chị dâu." Mẹ Dung Nham lên
tiếng, chẳng vui vẻ gì: "Con vẫn còn tức giận sao? Bố con tối qua..."
"Mẹ!" Dung Nham ngắt lời. "Tối qua Diệp Mộc không được khỏe, con đã
giải thích với bố rồi. Đợi đến lúc cô ấy khỏe lại, con đưa cô ấy về nhà
mình ăn cơm."
"Dung Nham!" Mặt mẹ Dung Nham hơi biến sắc, trước mặt Khanh Thần, con trai làm như thế này là hướng đến ai?!
Lê Khanh Thần vẫn mỉm cười: "Diệp Mộc không khỏe à? Thảo nào hôm nay
cô ấy xin nghỉ làm để đi bệnh viện." Dung Nham ngẩng phắt đầu: "Em nói
gì cơ?" Bố Dung Nham nhìn như đang có vẻ ngồi đọc báo rất thư thái, mẹ
Dung Nham lấy hết những lá trà trong cốc của Dung Nham ra, lo anh uống
đặc quá sẽ ảnh hưởng đến dạ dày. Dung Nham hỏi lại một cách lo lắng như
vậy, mọi người tất thảy đều nhìn về phía Lê Khanh Thần. Lê Khanh Thần
ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng trả lời Dung Nham: "Anh... không biết sao?"
Dung Nham im lặng, kéo Lê Khanh Thần sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy xin nghỉ làm? Chuyện này xảy ra khi nào?" Lê Khanh Thần làm ra vẻ
không biết gì về chuyện này: "Buổi họp sáng nay Sunny xin phép thay cô
ấy, mấy ngày trước em cũng thấy cô ấy không khỏe, nôn trong nhà vệ sinh, nghĩ rằng bây giờ cũng chẳng có chuyện gì gấp gáp, em liền cho cô ấy
nghỉ thêm vài ngày, chẳng biết cô ấy cảm thấy không khỏe ở đâu. Sao thế? Cô ấy không nói với anh sao?"
Dung Nham quay người, cầm chìa khóa xe, đẩy cửa đi ra, cả nhà đều bị
sắc mặt của anh lúc chuẩn bị rời đi làm cho giật mình, đồng loạt nhìn
sang Lê Khanh Thần. Lê Khanh Thần cũng làm như sợ hãi: "Cháu... cháu đi
xem anh ấy thế nào."
Thật ra anh đã phải nghĩ ra từ sớm, gần đây cô không chịu ăn gì cả,
hễ ngửi thấy mùi dầu mỡ là chạy biến, buổi sáng không chịu dậy, cuộn
tròn người, lăn đi lăn lại trong lòng anh cho đến khi thật sự không thể
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!