Tề Ngải Ức và Cylin đã vào vị trí sẵn sàng từ lâu, Trương Lâm vừa xuống máy bay cũng ngay lập tức chạy đến, bắt đầu chụp hình.
Một năm đã qua.
Hai cô gái lúc đầu tham gia các chương trình trong
vai trò những nhân vật mờ nhạt nhất cũng hồi hộp, lo lắng một lúc lâu,
giờ đây đứng trước ống kính, tạo các tư thế một cách thành thục, gợi cảm nhất, sự phối hợp vô cùng ăn ý. Nhìn cảnh đó, Diệp Mộc cảm thấy tự hào.
Trong studio rất nóng, hôm nay Diệp Mộc cảm thấy không thoải mái. Trợ lý Tiểu Tình mua nước đến, cô uống vài hớp, bỗng cảm thấy buồn nôn.
Đợi đến giờ nghỉ giữa buổi, biên đạo viên cho người đi mua đùi gà nướng về
mời mọi người, mùi dầu ăn bốc lên, suýt chút nữa cô đã nôn.
Diệp Mộc đứng phắt dậy, chạy ra ngoài. Tề Ngải Ức không biết xảy ra
chuyện gì, đang định chạy theo thì bị Trương Lâm chặn lại, cô cười hì
hì, nói: "Em chỉ được ngửi mà không được ăn, thèm chết đi được, để em ra ngoài đi dạo với chị Diệp Mộc, anh cứ ăn đi."
Trương Lâm chạy ra ngoài, Diệp Mộc đang đứng ở một góc ban công, muốn nôn nhưng không nôn được. "Chị!
"Trương Lâm ngẩn người, một lúc sau mới chạy vào trong, cầm ra một ít giấy ăn và nước uống. Diệp Mộc nôn một chút, sau khi lau sạch nước mắt, nước mũi, cảm thấy người thoải mái hơn nhiều. Cô cầm chai nước Trương Lâm đưa cho. Trương Lâm tiện thể vỗ vỗ vào lưng cô, chỉ nghe Diệp Mộc hỏi bằng giọng cực nhỏ, cực mơ hồ:"Chị
có thể tin tưởng em, đúng không?"
Trương Lâm khựng lại, một lúc lâu, cô nói khẽ: "Em không tin.
"Diệp Mộc ngẩng đầu, ánh mắt Trương Lâm trở nên nghiêm túc chưa từng có."Diệp Mộc!" Cô nói. "Em không tin đến chị cũng nghi ngờ em hại cô ấy."
Diệp Mộc lắc đầu: "Chị không có ý đó...
"Trương Lâm rút giấy ăn, gập gọn gàng, đặt vào tay Diệp Mộc, đỡ lấy chai nước từ tay cô, đậy nắp lại, đặt sang một bên lan can:"Diệp Mộc,
chị và Trần Nguyên là những người em yêu quý nhất. Em không còn người
thân nào nữa, ngoại trừ Trần Nguyên, chị là người đối với em tốt nhất.
Không, chị còn đối với em tốt hơn Trần Nguyên. Khi em chưa yêu Trần
Nguyên, chị đã đối với em rất tốt, rất tốt rồi. Vì thế, chị nghi ngờ em, em không trách chị, sau này nếu chị có làm điều gì quá đáng với em hơn
nữa, em cũng sẽ không trách chị.
Em có thể thề với vong linh người chị
quá cố của mình trên trời, trên thế gian này, chị là người em không muốn làm hại nhất... Em vào trong trước đây, bên ngoài gió to, chị nghỉ một
lúc rồi cũng vào trong nhé, sức khỏe không được tốt rồi, đừng để bị lạnh thêm."
Trương Lâm quay người bước đi, Diệp Mộc cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô gái này lúc đầu như một tờ giấy trắng, chập chững bước vào nghề
được cô tùy ý nhào nặn, đó là Trương Lâm với đôi mắt long lanh, trong
sáng trong một ngày mùa đông mưa tuyết ở Canada, một Trương Lâm luôn kề
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!