Chương 34: Chắc chắn

Sáu ngày bảy đêm cộng thêm một buổi sáng nữa, Diệp Mộc ngẩn

ngơ gõ gõ từng trang lịch trong cuốn sổ ghi chép. Đã sáu ngày bẩy đêm

cộng một buổi sáng nữa, cô không gặp cái tên chết dẫm kia.

"Chị ấy sao vậy?

"Cylin nhân lúc nhân viên hóa trang lên trang điểm thêm, len lén hỏi Trương Lâm."Sao tâm hồn treo ngược cành cây thế?"

Trương Lâm mở rộng hai cánh tay để các nhân viên đeo dây lưng cho cô, thì thầm nói hai từ: "Dung Nham."

"Cãi nhau à?

"Cylin kinh ngạc, hai người này mấy ngày trước vẫn còn ngọt ngào, chính mắt cô nhìn thấy Dung Nham đến đón Diệp Mộc tan làm, thời tiết lạnh, Diệp Mộc mặc hơi ít quần áo, từ xa Dung Nham đã bước đến, ôm chặt cô vào lòng, cúi thấp đầu tươi cười nói chuyện khiến người khác nhìn thấy đều phải ghen tị. Trương Lâm lắc đầu;"chia tay rồi."

Lê Cận Thần đến tìm Dương Thu có việc nên đi ngang qua, những lời đối thoại này đã lọt đến tai anh, bước chân anh lập tức khựng lại.

Trương

Lâm và Cylin lập tức ngậm miệng, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ

lần này thì xong rồi. Quả nhiên, Lê Cận Thần sau khi nói vài câu gì đó

với Dương Thu, tiến thẳng về phía Diệp Mộc. Trương Lâm đang đứng bên

cạnh quan sát bắt đầu lo lắng, vội rút điện thoại ra gọi cho Dung Nham.

Giở trò gì thế này! Không có Diệp Mộc che chắn cho thì sau những gì cô

đã gây ra, chắc chắn đã bị Dung Nham dìm chết tới mấy trăm lần rồi, suy

nghĩ cho sự an toàn của bản thân nên không thể để cho Lê Cận Thần đắc

thủ một lần nữa!

"Lười nhác trong giờ làm việc

". Lê Cận Thần khẽ gõ chiếc cặp tài liệu lên mặt bàn, mỉm cười. Diệp Mộc đang nằm bò trên bàn giật mình, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Lê Cận Thần bật cười, tay đặt lên vai cô:"Là anh" Diệp Mộc liếc nhìn anh:

"Ngày mai là ngày nghỉ, hôm nay chỉ có một quảng cáo này thôi." Lê Cận Thần "ừm" một tiếng:

"Bữa trưa anh ăn không no lắm, đang định đi uống trà, em có đi cùng không?" Diệp Mộc

chẳng hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu. Lê Cận Thần cũng không ép, nhưng cứ đứng đó không đi, thoải mái nói chuyện phiếm với cô.

Những ánh mắt xung quanh càng lúc càng dồn về phía đó, Diệp Mộc thở dài một tiếng:

"Đi nào, tự dưng em lại thấy đói."

Cuối tuần, người cửa hàng rất đông, đi hết một vòng vẫn không tìm

được chỗ ngồi. Lê Cận Thần mua bánh ngọt và trà sữa, đưa Diệp Mộc lên

sân thượng của tòa nhà công ty. Bầu trời chiều muộn cao rộng, không khí

khô nhưng không quá lạnh. Tòa nhà văn phòng của C&C rất cao, hai

người họ ngồi trên sân thượng, thực cảm thấy gần với bầu trời hơn một

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!