Chương 33: Khác biệt

Sự việc của Trương Lâm được giải quyết thuận lợi hơn nhiều

so với suy nghĩ của Diệp Mộc, Công ty chỉ ngăn chặn một cách tượng trưng việc công khai mối quan hệ giữa cô ấy và Trần Nguyên, nói rằng một ca

sĩ thần tượng nên lấy hình tượng công chúng làm đầu. Diệp Mộc không dám

tin vào kết quả này! Trần Phái Phái rõ ràng đã bị ai đó kiềm chế, trong

cuộc họp cô ta chẳng nói gì nhiều, trước lúc rời đi dùng một ánh mắt

lạnh lùng quét từ đầu đến chân Diệp Mộc. Diệp Mộc khẽ rùng mình một cái, Sunny khẽ cười, nhỏ giọng nói:

"Khi nãy, trước lúc vào họp cô ta cãi nhau một trận với phó giám đốc, em đừng để ý".

Diệp Mộc cười, thời gian còn lại của ngày hôm đó tâm trạng vô cùng

tốt, buổi tối khi Dung Nham nhìn thấy cô không thể kiềm chế được khẽ xoa lên mặt cô: "Làm gì mà vui thế hả?"

"Em vừa thoát được một kiếp nạn!

"Diệp Mộc kể lại chuyện ở công ty không truy cứu chuyện của cô với Trương Lâm cho Dung Nham nghe. Dung Nham nghe xong lại không có vẻ vui sướng như Diệp Mộc, anh chỉ"ồ" một

tiến như đang nghĩ gì, trong ánh mắt ẩn chứa nhiều điều.

Đến cửa khách sạn, Dung Nham đưa chìa khóa xe cho nhân viên, ôm eo

Diệp Mộc bước vào bên trong. Vừa đến trước cửa phòng, cửa đã được mở, có thứ gì đó như cục thịt tròn vo lăn ra ngoài, Dung Nham cúi người bế

lên, là một bé trai tầm hai, ba tuổi bụ bẫm khỏe mạnh, nhìn đáng yêu như một viên ngọc trắng trẻo, giơ hai cánh tay mập mạp ra ôm lấy cổ Dung

Nham, cười sằng sặc.

Diệp Mộc nhìn thấy điệu bộ đáng yêu ánh mắt liền

lên, chăm chú nhìn đứa trẻ. Dung Nham nhìn thấy, trong lòng khẽ rung

động, đang định mở miệng trêu chọc cô vài câu, bà mẹ của viên ngọc trắng trẻo đã bước ra từ trong phòng:

"Sao bây giờ mới đến hả? Dung Dịch cứ kêu đói suốt".

Cố Minh Châu tươi cười, đôi mắt đẹp quay sang nhìn người

con gái đứng bên cạnh Dung Nham, nụ cười dịu xuống một chút.

Tối nay Dung Nham hẹn anh trai, chị dâu chính là để tìm cách cứu quốc, sau khi Cố Minh Châu bước vào nhà họ Dung, mẹ Dung Nham vô cùng

yêu quý cô. Nhưng Dung Nham nhìn thấy sắc mặt khi nãy của Cố Minh Châu,

trong lòng đã có chút lo lắng, chỉ sợ mẹ anh đã đi trước một bước, kể

với Cố Minh Châu mọi chuyện rồi. Diệp Mộc chẳng biết gì, Dung Nham chỉ

nói đưa cô đi ăn cơm, không nói là hẹn người khác nữa

"Chào chị!" Diệp Mộc chủ động đứng ra phía trước. "Em là Diệp Mộc."

Dung Nham vội vàng nói thêm vào: "Bạn gái em

". Cố Minh Châu nhìn dáng vẻ như châu như bảo của anh, trong lòng khẽ than một tiếng, rồi mỉm cười với Diệp Mộc:"Chào em, chị là chị dâu cái thằng hư đốn này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!