Chương 32: Làm lành

Trần Nguyên hiếm hoi lắm mới có hẳn mấy ngày nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt tốt hơn cả lúc chưa bị thương, đầu tóc chưa chải gọn gàng, hơi xù lên nhưng lại có một vẻ đẹp rất hoang dã.

Do có thân hình

cân đối, bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người anh cũng trở lên vô cùng

đẹp đẽ. Khi Diệp Mộc và Lê Cận Thần bước vào, anh đang ngồi trên ghế

cạnh giường, còn người quấn chăn trên giường lại là Trương Lâm, đang

ngoan ngoãn cầm thìa ăn món táo xay. Cô ăn hết nửa thìa, số còn lại từng chút, từng chút đút vào cái miệng chỉ có thể mở ra rất khẽ của Trần

Nguyên.

Hai người mặt đối mặt, cách nhau rất gần, sau khi ăn xong một

miếng, Trần Nguyên rướn người về phía trước, Trương Lâm cười rồi dùng

trán đẩy mũi anh ra, một nụ hôn đặt trên mắt cô, phần mặt không bị quấn

băng của Trần Nguyên cong cong dịu dàng một cách khó tin. Lê Cận Thần

khẽ quay mặt đi, Diệp Mộc gõ cửa khẽ ho.

Đoạn clip kia rõ ràng bị lộ ra từ chiếc điện thoại của Trương Lâm,

nhưng chiếc điện thoại ấy đã không cánh mà bay vài ngày trước, sau khi

Trương Lâm hoàn thành công việc tại một địa điểm ghi hình, Khi ấy Trương Lâm còn trách móc nhân viên bên cạnh vì không để ý chiếc túi của cô,

Diệp Mộc cũng có mặt ở đó.

Nhưng lúc ấy cả hai đều không hề nghĩ đến

chuyện cái clip. Ngày hôm qua, khi xảy ra sự việc, Diệp Mộc lập tức tìm

gặp Lê Cận Thần, hỏi ra thì quả nhiên trong số những nhân viên có mặt

tại trường quay hôm đó có một người bất ngờ từ chức mấy ngày trước. Lê

Cận Thần lập tức cho người đi tìm, được biết người này hiện đã không còn ở trong thành phố. Những thủ đoạn như thế này, người mà Diệp Mộc nghi

ngờ đầu tiên chính là Trần Phái Phái, nhưng chưa đợi đến lúc cô có thời

gian suy xét kỹ lưỡng, Trần Tổng đã gọi điện đến nói Trương Lâm không

thấy đâu nữa.

"Em đúng là đồ vô dụng, xảy ra chuyện là biến mất luôn.

"Diệp Mộc lo lắng cho cô suốt một đêm, nói giọng bực bội. Trương Lâm cúi đầu, giọng nói có chút khó chịu."Không phải em sợ chị, em sợ Dung Nham."

"Anh ấy không còn là người bảo hộ của em, em vẫn sợ anh ấy sẽ gửi em sang trường nữ sinh ở Anh sao?" Diệp Mộc bực bội gõ vào đầu cô, Trần

Nguyên nhìn thấy cau mày lại, đưa tay che chắn.

"Được rồi, giải quyết vấn đề trước mắt đã." Giọng nói Lê Cận Thần rất bình tĩnh.

"Trương Lâm theo Diệp Mộc quay về trước đã, anh phải về công ty, có một cuộc họp đang chờ. Hai người hãy nhớ, có chuyện gì xảy ra hãy bảo vệ bản thân mình trước đã, đừng để cái này rồi cái kia rối thành một mớ bòng bong. Anh có muốn cứu thì cũng phải cứu từng người một, tất cả mọi người đều trên một sợi dây thừng, anh kéo cả thì mệt lắm".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!