Sắc trời đã ngả về tối. Chiếc xe lướt đi vun vút, ánh đèn
đường sáng rực lướt qua, chiếu lên khuôn mặt điển trai đang ngồi trong
xe, khiến cho sắc mặt trở nên bừng sáng một cách bất định. Dung Nham mím chặt môi, tối ngày hôm qua, cũng vào thời gian này, anh đang ôm cô
trong lòng, mặc cho cô ngủ ngon lành, một cảm giác ấm áp không thể nói
thành lời ngập tràn trong lồng ngực. Khi ấy anh thầm nghĩ, chỉ cần được
như thế này cho đến mãi mãi sau này thì thật tuyệt biết bao. Mãi mãi về
sau... Khóe môi Dung Nham hiện lên một nụ cười chua chat, từ khi nào anh đã trở thành một kẻ ấu trĩ đến đáng chết như vậy chứ?
Về đến nhà, Dung Nham không kiềm chế được bản thân, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa. Diệp Mộc cũng vừa về đến nơi, đang ngồi ở hành lang dẫn vào
phòng khách, vừa thay xong giày nhưng vẫn chưa đứng lên, ngồi ngẩn ra,
không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Tiếng mở cửa làm cô giật mình, tròn
mắt. Ngọn lửa đang bừng bừng trong lòng Dung Nham ngay lập tức bị ánh
mắt long lanh dập tắt.
"Anh... về rồi à?
"Diệp Mộc lắp bắp hỏi, nhặt chiếc điện thoại khi nãy bị anh làm giật mình mà đánh rơi lên, màn hình bật sáng, hiện lên một cuộc gọi vừa kết thúc. Dung Nham liếc mắt nhìn thời gian của cuộc gọi, gằn giọng hỏi:"Em nói chuyện điện thoại với ai vậy?
"Sự lạnh lùng của anh khiến cho Diệp Mộc cảm thấy xa lạ, trả lời chẳng nghĩ ngợi gì:"Lê Cận Thần
". Dung Nham im lặng, Diệp Mộc cúi xuống. Căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở dài của hai con người. Rất lâu sau, Dung Nham mỉm cười, nói:"Em cúi đầu làm gì, anh có nói gì
đâu
". Diệp Mộc nghe anh nói như vậy, càng cảm thấy buồn hơn, chớp chớp mắt vẻ buồn bã:"Em xin lỗi, là lỗi của em."
"Sai ở đâu?"
"Lẽ ra em phải nói cho Trương Lâm xóa cái clip đó đi
". Nụ cười của Dung Nham giảm đi vài phần, nhẹ nhàng"ồ
"một tiếng. Diệp Mộc cắn cắn môi, giọng nhỏ hơn:"Còn cả Lê Cận Thần nữa...
"Dung Nham không để cho cô nói tiếp, ngồi lên chiếc tủ giày bên cạnh, cùng cô nhìn bức tường trắng trước mắt, giọng nói đều đều không nghe ra được đó là cảm xúc gì:"Diệp Mộc, em có biết khi nãy, lúc anh về nhà, mẹ đã mắng mỏ anh trước mặt ai không? Là phó giám đốc Lê của công ty em,
mẹ anh gọi cô ấy đến để hỏi về chuyện cái clip.
Khi anh và em chưa đến
với nhau anh đã từng nói với em, cô ấy có thể là đối tượng kết hôn của
anh. Khi ấy anh đã rất thích em, vì thế nói cho em nghe cũng là nói cho
bản thân mình nghe, anh cố tình nói nghiêm trọng một chút. Thật ra anh
và cô ấy không có gì thân mật lắm. Sau khi chúng mình yêu nhau, anh và
cô hoàn toàn không có gì. Nhưng mẹ anh từ trước đến nay rất thích cô ấy. Lúc đầu anh nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì, đợi chúng mình ổn định, anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!