Cậu bạn nhỏ Tần Tống tuy tính tình kiêu ngạo nhưng con người cũng rất tốt, buổi sáng hôm sau, từ sớm đã đến đón Trương Lâm.
Trương
Lâm có lẽ do bị sự việc của Trần Nguyên làm cho sợ hãi, Diệp Mộc nói dối là mời Tần Lục thiếu gia đặc biệt đến bảo vệ cô, cô cũng im lặng ra ý
tin tưởng, đi cùng anh.
Dung Nham đưa Diệp Mộc tới một làng cổ vùng ngoại ô thành phố C. Khi
hau người bọn họ chưa yêu nhau, có một lần Diệp Mộc vô tình nói với anh, hồi nhỏ bố cô thường đưa cô tới ngôi làng cổ ấy, đó là những kí ức đẹp
đẽ nhất của cô khi sống ở thành phố C ngày trước.
Hôm qua, khi Diệp Mộc
hỏi anh sẽ đi đâu chơi, anh đã nghĩ sẽ đến nơi này. Anh hy vọng về sau,
trong những kí ức tươi đẹp nhất của cô cũng sẽ có anh.
Tối qua Diệp Mộc bị "hành hạ" khá nặng nề, trên đường đi, cô ngủ rất
say sưa. Dung Nham bật nhỏ nhạc, cho xe dừng sát vào vệ đường. Cô khẽ
động đậy, rồi lại ngủ ngon. Dung Nham ngắm nhìn cô một lúc lâu, không
kiềm chế nối, hôn lên má cô một cáu, rồi một cái nữa. Gần đây anh cảm
thấy cuộc sống càng ngày càng tuyệt đẹp và chân thực, có một người cần
và chỉ cần anh chăm sóc, cảm giác này thật tuyệt vời.
Sau hai giờ ngồi xe, họ đã đến ngôi làng cổ.
Trước khi đến, Dung Nham đã đặt sẵn phòng, tại lầu hai 1 khách sạn
gần sông, khi những chiếc thuyền chạy qua, trong phòng có thể nghe thấy
tiếng mái chèo khua nhè nhẹ. Khi Diệp Mộc đẩy cửa bước vào, chiếc cửa sổ trang trí hoa văn bốn cánh mở toang, xa xa thấp thoáng sông núi một màu trong màn sương dày đặc, mở ảo. Căn phòng rất rộng, rất sáng, mùi hương và màu sắc cổ kính như những gian phòng của những tiểu thư đài các ngày xưa.
Đặc biệt là chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn kia, trông thật rộng rãi, tráng lệ, bảy, tám người ngủ trên đó cũng còn rộng.
Dung Nham cất gọn hành lý đâu đấy, nằm thoải mái trên chiếc giường
lớn, một lúc sau, anh hé mắt vẫy vẫy Diệp Mộc: "Em lại đây.
"Diệp Mộc đang tựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh sông nước, không muốn đi ra, bị Dung Nham uy hiếp một cách vô sỉ, miễn cưỡng nhấc chân bước lên giường."Tiếng động của cái giường này lớn thật.
"Dung Nham xoay người đè cô xuống, chiếc giường kiểu cổ phát ra những âm thanh ì ạch, anh phát biểu cảm tưởng một cách tiếc nuối. Diệp Mộc cảm thấy không vui, đấm anh một cái:"Sao lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện này thế!?" Dung Nham "Úi" một tiếng, hỏi chẳng có ý tốt đẹp gì:
"Thế tối hôm qua là ai ở dưới người anh vừa khóc vừa hét..." Diệp Mộc vội vã bịt miệng anh lại, xấu hổ đến
mức hai tai đỏ bừng.
Ngôi làng cổ đã chẳng còn là một nơi hoang sơ ít người như khi Diệp
Mộc còn nhỏ, bây giờ nó đã trở thành địa điểm du lịch, dùng sự cô độc
hàng nghìn năm của nó để mới gọi hàng nghìn, hàng vạn những con người
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!