Trong nhà thi đấu, động tác ba bước lên rổ thành thục của Hồ Kha liên tiếp ăn điểm. Khi người chưa chạm đất, cậu ta đã nhìn thấy
Trần Hiểu Vân bên ngoài sân đấu, không để ý đến lời trêu chọc của đồng
đội, hết vẫy tay lại gọi lớn để thu hút sự chú ý của cô. Diệp Mộc từ xa
ngắm nhìn hình ảnh đẹp đẽ toát lên từ bộ đồng phục thi đấu màu trắng
muốt và thân hình ngăm đen hoạt bát, năng động của cậu, nhịn cười đến
đau bụng. Trần Hiểu Vân cố ý quay mặt đi không nhìn, nhưng khóe mắt và
hàng mi lại ngời lên sự ấm áp. Đợi đến khi Hồ Kha xoay người xông lên
cướp bóng, cô khẽ quay lại, ánh mắt dán chặt vào dáng người anh.
Diệp Mộc đang nói thì phát hiện cô bạn thân chẳng để ý gì đến mình,
cô ngừng lại, ánh mắt rất dịu dàng nhìn thăm dò. Trần Hiểu Vân cảnh
giác, ngại ngùng ho một tiếng:
"Mình vẫn đang nghe... Về sau thì sao? Cậu định thế nào? Cũng không thể ngày mai, ngày kia rồi về sau không đi làm nữa chứ?"
"Cylin và Lâm Kinh Vũ tới Milan trình diễn thời trang, ngày kia sẽ bay về. Mình đón bọn họ rồi sẽ tới công ty, cụ thể nên làm thế nào mình vẫn chưa nghĩ xong, nhưng trong tay chẳng có quân át chủ bài nào, mình cũng không dám đối đầu trực tiếp với bên trên." Diệp Mộc đến tìm Trần
Hiểu Vân là để xả những suy nghĩ trong lòng và xin lời khuyên, nhưng
nhìn bộ dạng của Trần Hiểu Vân, tâm tư vẫn còn đang để ở chỗ khác:
"Cậu cảm thấy mình làm thế có đúng không?"
"Xem vận may của câu. Cách đấu nhau của Lê Cận Thần và Lê Khanh Thần, Trương Lâm và cậu cũng như Dung Nham đằng sau cô ấy, cậu và Lý ngũ phu nhân cùng Lương Thị đằng sau chị ta, Dung Nham và Lương Thị cũng như nhà họ Dung đằng sau anh ta, đây đều là sự đối trọng cân bằng giữa anh em nhà họ, một người gây chuyện, người còn lại lập tức sẽ có phản ứng. Tớ khuyên cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy hành động, âm thầm quan sát sự thay đổi của nó." Trần Hiểu Vân suy nghĩ thấu đáo, phân tích một cách khách quan.
"Lê Cận Thần.." Diệp Mộc khẽ thở dài. "Trần Hiểu Vân, anh ta càng ngày càng làm cho mình không hiểu."
"Thế thì đừng hiểu nữa."
Trần Hiểu Vân rất quyết đoán. "Đừng có tin
anh ta. Diệp Mộc, có một loại người sinh ra đã không có khả năng truyền
cảm hứng cho người khác, cậu thì ngược lại, vì thế khi anh ta đối diện
với cậu có thể có một chút không kiềm chế được cảm xúc. Nhưng Lê Cận
Thần bao nhiêu năm nay không có cậu vẫn sống tốt, không thể chỉ vì một
chút không kiềm chế được cảm xúc ấy mà thủ hạ lưu tình với cậu. Cậu xem
thời gian cậu và anh ta yêu nhau, anh ta giành được kịch bản của Tần
Tang cùng với việc đầu tư cho cả bộ phim cũng như ký kết hợp tác lâu dài với Lương Thị, nhưng anh ta đã bỏ ra cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là ngoắc tay giành được cậu sao?
Một khoản hồi báo đầu tư mới đáng sợ làm sao!
"Diệp Mộc bị cô nói cho mặt cắt không còn giọt máu, lườm cô một cái. Trần Hiểu Vân không thèm để ý:"Mình nói đều là thật. Cậu đã trốn vào
vòng tay của Dung nhị thiếu gia đại danh tuyệt đỉnh để chữa trị vết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!