Chương 26: Lần đầu

Tiếng thở của Diệp Mộc như những ngọn lửa, bén vào bầu không khí ấm áp, cô ôm chặt lấy người đàn ông đang chạy nước rút xâm chiếm

toàn bộ cơ thể cô kia, cảm thấy cơ thể nóng đến tê dại, một cảm giác rần rần, thư thái lan tỏa khắp người, rồi sau đó lại tiến vào nơi sâu thẳm

nhất trong cô một cách đầy kích thích.

Động tác của anh càng lúc càng mạnh mẽ, cảm giác thắt lại lần đầu

tiên trải nghiệm trong cuộc đời ấy làm cho Diệp Mộc cảm thấy sợ hãi,

giống như đứng trên một đỉnh núi mây mù bao phủ, bước thêm một bước về

phía trước là sẽ tiến vào một nơi chẳng biết nông sâu thế nào, nhưng

những động tác mạnh bạo quyết liệt của Dung Nham như mỗi lúc một tăng

lên, cô sợ hãi.

"Thả em ra..." Diệp Mộc chống cự trong vô vọng, hét lên từng tiếng đứt quãng. "Anh thả em ra...

"Đầu óc Dung Nham mê muội, anh cắn vào phần thịt nõn nà chỗ giữa cằm và tai cô:"Sao lại thả ra?" Anh cười trong hơi thở gấp.

"Khó khăn lắm mới ăn thịt được em... Không thả."

"Á!" Diệp Mộc hét lên. "Dung Nham, anh %@*..."

Dung Nham khẽ cười, hôn vào phần trán đỏ ửng đáng yêu của cô:

"Nếu không chịu nổi thì... cứ kêu lên." Anh thì thầm bên tai cô, chỉ cho cô

mấy lời rất "vô sỉ

". Anh vừa vô sỉ vừa hạ tiện, Diệp Mộc không đấu lại được, chỉ biết dùng ánh mắt long lanh giả bộ đáng thương:"Đau thật đấy... nhẹ một chút!

Dung Nham..."

"Gọi là anh...

"Hơi thở nóng bỏng của anh phả trên mặt cô, do sự hưng phấn, giữa đôi lông mày kia như nhíu chặt lại. Diệp Mộc chẳng còn chút sức lực nào, giọng mềm nhũn, khẽ gọi:"Anh... anh nhẹ một chút."

"Ngoan!" Anh cười đểu cáng. "Rồi anh yêu.

"Cơ thể rắn chắc của anh ép xuống, giữ chặt lấy người cô, phần hông uyển chuyển gia tăng thêm sức mạnh. Diệp Mộc sao có thể chịu được như thế, sau một lúc, toàn thân cô co rút không thể ngừng lại được, sau đó mềm oặt dưới cơ thể anh."Diệp Mộc... hôn anh đi!" Diệp Mộc bất giác vươn cằm, khẽ chu môi,

rồi bị anh tách hai hàm răng ra một cách mạnh bạo, kéo chiếc lưỡi màu

hồng tươi, hút vào như muốn nuốt hẳn xuống. Khi anh trở nên mạnh mẽ

nhất, cô có cảm giác lưỡi cô như sắp bị anh cắn đứt đến nơi, một giây ấy trôi qua, cơ thể rắn chắc của anh cứng lại, sau đó cả người cô liên tục bị đè dưới người anh.

Những tiếng thở hổn hển đứt quãng lan tỏa khắp căn phòng, Dung Nham

thỏa mãn, lười biếng nằm ườn trên người cô, cái vẻ mặt ấy, chỉ còn thiếu mỗi nước dùng ngón tay gãi gãi miệng mà thôi. Còn Diệp Mộc thì hoàn

toàn ngược lại, cảm giác vô cùng khó chịu.

Cô đẩy anh ra nhưng không

được, lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh mấy cái, anh vẫn không trở dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!