Chấn động não... nhẹ.
Phần đầu điển trai của Dung Nham được quấn một lớp băng y tế chuyên
dụng "điển trai" và được cố định một cách "điển trai" trong một tư thế
cũng rất "điển trai". Diệp Mộc khẳng định hết lần này đến lần khác, quả
thật là rất điển trai.
"Thế em hôn anh một cái đi!" Dung Nham làm mặt đau khổ, giở trò.
Diệp Mộc cố nhịn cười, vươn người khẽ chạm nhẹ vào mặt anh. Dung Nham giảo hoạt nghiêng đầu sang một bên, đúng lúc mở miệng chạm vào đôi môi
hồng tươi vừa đưa tới của cô. "Ư..." Diệp Mộc khẽ kêu lên, nhưng âm
thanh về sau bị Dung Nham nuốt gọn một cách mạnh mẽ.
Anh không chịu được chấn động... Diệp Mộc mơ màng thầm nghĩ, không
dám cựa quậy. Ngọt ngào quá... Máu trong người Dung Nham như sôi lên,
càng hôn càng sâu.
"Ứ, Bảo Bảo, sau cậu lại bịt mắt tớ?" Giọng nói trong trẻo của Mộ Mộ
vang lên, hai con người đang dính lấy nhau không rời bất ngờ cứng đơ,
lập tức tách nhau ra.
"Bởi vì... cô Diệp Tử đang trị bệnh cho bác hai, trẻ con không được nhìn, nếu nhìn cũng sẽ bị bệnh."
"Ồ..." Mộ Mộ như vỡ lẽ. "Thảo nào mình rất hay bị cảm, bởi vì mình rất hay nhìn thấy mẹ trị bệnh cho bố..."
Dung Nham và Diệp Mộc bị tách ra, một người cố nhịn cười quay ra nhìn hai đứa trẻ, một người mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp. Giọng nói lạnh lùng
của Trần Ngộ Bạch từ xa vọng tới: "Hai đứa đứng chặn ở cửa làm gì thế
này?"
Bảo Bảo nhún vai: "Bố! Bên trong đang diễn cảnh không thích hợp cho trẻ em."
Trần Ngộ Bạch khẽ nhếch miệng, xoa xoa mái tóc con gái: "Đấy là màn
kịch thiện nghệ của bác hai bọn con." Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng,
chỉ thấy lúc nhìn kiểu tạo hình mới của Dung Nham, trong ánh mắt khẽ lóe lên ý cười.
Kiểu tạo hình mới của Dung Nham làm cho ba người lập tức phì cười.
Dung Nham khó chịu đuổi họ: "Phiền quá đi mất! Lúc về thì chuyển lời hộ
anh, đừng ai đến thăm anh! Nếu không thì... đóng cửa, thả tiểu quái
thú!" Diệp Mộc đang gọi táo cho hai đứa trẻ con, nghe thấy liền lừ mắt
nhìn anh. Anh vẫn cảm thấy ngọt ngào, cười tươi.
"À, đúng rồi, nghe nói tối qua anh một mình xử lý cả bọn ở khu đông?" Lúc chuẩn bị đi, Trần Ngộ Bạch như nhớ ra điều gì, lùi lại cười nhỏ nhẹ với Dung Nham. "Anh cả cũng đã nghe nói, cố ý gọi điện cho em bảo đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!