Nếu biết sẽ chạm mặt Lê Cận Thần, Diệp Mộc sẽ không bắt Dung Nham dừng xe, chạy xuống ăn món đậu phụ thối một tệ ba miếng bên lề
đường ấy.
Lúc này, chính mắt cô nhìn thấy Lê Cận Thần đi từ phía đường đối diện sang, trên tay vắt một chiếc áo choàng màu đen.
Anh mặc chiếc áo sơ mi
trắng tinh, cổ áo và cúc áo được mạ một lớp màu vàng. Nửa tháng không
gặp, anh gầy đi trông thấy, gió thổi qua, chiếc sơ mi trắng ép sát vào
người tạo nên cảm giác mong manh đến mức gió có thể thổi bay, khiến
người khác xót xa. Nhưng cảm giác mong manh khiến người khác xót xa ấy
ngay lập tức biến mất không dấu vết khi bóng dáng Trần Phái Phái hiện ra ngay sau anh.
Tay trái Diệp Mộc lúc này đang cầm một chiếc đĩa giấy, tay phải cầm
chiếc xiên đậu phụ siêu thối siêu ngon siêu rẻ, trong miệng đang ngậm
một miếng nóng hổi, nhả ra thì không kịp nừa rồi, thế là đành phải ngậm
lấy nó một cách khó chịu.
Ánh mắt lạnh lùng và từ tốn của Lê Cận Thần lướt về phía trước, khi
vô tình lướt đến Diệp Mộc, bất ngờ khựng lại, nóng bừng. Anh bất giác
bước chậm lại, Trần Phái Phái sinh nghi, nhìn theo ánh mắt Lê Cận Thần,
thấy Diệp Mộc, mặt cô ta cũng biến sắc, sau đó gượng gạo trở về bình
thường như không có chuyện gì.
"Trùng hợp quá!
"Nụ cười của Trần Phái Phái rất thân thiện, cô ta đứng trước mặt Lê Cận Thần, chắn góc nhìn của hai người."Diệp Mộc, cô
cũng tới chỗ này tập luyện sao?" Cô ta chỉ về phòng tập thể hình phía
sau lưng Diệp Mộc.
Diệp Mộc cố kìm cơn bỏng rát, nuốt miếng đậu phụ thối vừa chao qua
một chảo đầy dầu nóng vào bụng, lưỡi nóng ran, mỉm cười rồi lắc đầu. Lê
Cận Thần đứng sau Trần Phái Phái, vẫn im lặng nhìn cô, ánh mắt ấy...
Biết rằng từ nay là sự bất lực biển trời cách biệt, trong trái tim Diệp
Mộc dội lên từng cơn sóng.
Trần Phái Phái rõ ràng cũng chẳng dễ chịu gì, miễn cưỡng cười nói vài câu xã giao, rồi cô ta quay mặt ra hiệu cho Lê Cận Thần, ý là có thể đi được rồi.
Nhưng Lê Cận Thần vẫn chăm chăm nhìn Diệp Mộc, rút chiếc khăn mùi xoa từ trong túi áo lặng lẽ lau từng chút, từng chút những mảnh đậu dính trên khóe miệng cô.
Diệp Mộc quay đi, Trần Phái Phái cũng không chịu đựng thêm được nữa,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!